Cảm giác được thuốc mỡ trên tay đã hòa tan thành dịch thể, Tần Vô
Phong không dám dừng lại, lập tức đưa ngón tay vào trong mật huyệt.
Cho dù là trong dự liệu, vẫn là có chút đột nhiên, Vân Khuynh không
khống chế được rên rỉ, thân thể y run rẩy một chút, trong con ngươi đen
sương mù càng nhiều thêm hơi nước.
Ngón tay Tần Vô Phong mượn dược vật làm mưa làm gió trong cơ thể
Vân Khuynh, ở trên vách bên trong mật huyệt đè ép ma sát, chậm rãi thêm
một ngón tay.
Tuy rằng mật huyệt chặt trí như trước, nhưng đã dễ tiến vào hơn, rất
nhanh Tần Vô Phong liền tiến nhập bốn ngón tay.
Theo rung động trong lòng và thân thể động tình của Vân Khuynh, từ
trong mật huyệt chảy xuôi ái dịch, cộng thêm dược vật hòa tan, cùng nhau
làm ướt ngón tay Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong vào lúc Vân Khuynh sắp tắt thở, buông môi y ra, chính
hắn cũng thở hổn hển, mồ hôi trong suốt từ trên trán, trượt xuống khóe mắt
chân mày, rơi lên gò má Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị nóng lông mi khẽ run, khó có thể hô hấp trong miệng
gián đoạn nói: “Ân... Đại ca... Ô, có thể.... Có thể.. Ân... Tiến...”
Tần Vô Phong cúi đầu xuống, che lại thanh âm của y.
Thanh âm của y lúc này mềm yếu yêu mị, khiến Tần Vô Phong nghe, chỉ
biết càng thêm khó có thể khắc chế.
Ngón tay tăng đến bốn ngón, ra vào mật huyệt mở rộng một hồi mới rời
khỏi, vào lúc hạ thể Vân Khuynh vì không còn bị vỗ về chơi đùa mà thả
lỏng, dục vọng càng thêm nóng càng thêm trướng lớn của Tần Vô Phong
thay thế ngón tay, mạnh mẽ xâm chiếm lãnh thổ ngọt ngào trong mật huyệt.