Tần Kính Quân trừng lớn con mắt ngập nước, lên án nhìn Ngụy Tư
Minh, trong mắt tụ tập càng ngày càng nhiều ủy khuất.
Ngụy Tư Minh biểu hiện ra tuy rằng không có nghe lời Tần Kính Quân,
thế nhưng, hắn vẫn vào một chỗ bí ẩn trong Hoa Đào Tự đánh ngất một
người, đoạt đi quần áo trên người người kia.
Tần Kính Quân nhìn mà kinh hãi, thế nhưng cũng may Ngụy Tư Minh
chỉ đánh ngất người ta, so với trực tiếp giết chết vẫn tốt hơn nhiều.
Chờ Ngụy Tư Minh một lần nữa ăn mặc thỏa đáng lại đem Tần Kính
Quân ôm vào trong lòng, mới vươn tay cởi ra huyệt đạo cho Tần Kính
Quân: “Ngươi muốn đi đâu???”
“Khách sạn bình dân phía Tây thành.”
Tần Kính Quân theo phản xạ lập tức mở miệng nói.
Ngụy Tư Minh gật đầu, đầu ngón chân điểm xuống giống như con chim
lớn, bay lên.
Khinh công như vậy tuyệt đối là đăng phong tạo cực ( đạt tới đỉnh cao)
Bị Ngụy Tư Minh ôm vào trong ngực, đấu lạp ở trên đầu Tần Kính Quân
bị gió thổi bay phấp phới, nhìn cảnh sắc bên người giống như bóng mờ lui
về phía sau, tự đáy lòng Tần Kính Quân có chút kính nể võ công của Ngụy
Tư Minh: “Khinh công thật là lợi hại, có thể so với ba đa đa của ta... Sư
phụ của ngươi là ai, ngươi nhìn qua còn rất trẻ, rốt cuộc là làm thế nào mới
luyện được võ công như vậy???”
Tần Kính Quân bị nghi hoặc đáy lòng nghẹn có chút khó chịu, thành thật
một trận xong, liền đem vấn đề liên tiếp hỏi ra miệng.
“... Dong dài.”