Tần Vô Hạ và Tần Vô Song hai người quỳ ngồi phía sau Vân Khuynh, ở
trên lưng Vân Khuynh ấn đầy nụ hôn rậm rạp, Tần Vô Song càng ở bên tai
Vân Khuynh mềm nhẹ kể ra thực tâm của mình.
Vừa nói, vừa nỗ lực đi tới, đôi mắt Vân Khuynh mở rất lớn, y cảm thấy
phi thường ủy khuất, thế nhưng y cũng hiểu ba người này là quyết tâm
không dừng lại.
Để không cho mình bị thương, y chỉ có thể nỗ lực thả lỏng.
Đau đớn giống như rắn quỷ quấn quanh thần kinh y khó chịu không gì
sánh được, y thề, vào lần đầu tiên, cũng không có đau nhức như hiện tại.
Sau đó y tuyệt không cho bọn hắn có cơ hội đối đãi y như vậy nữa, hơn
nữa, lần này qua đi, y cũng không muốn bọn họ trèo lên giường của y nữa.
Sau nỗ lực nhiều mặt, dâng trào thật lớn của Tần Vô Song rốt cục miễn
cưỡng tiến nhập vào trong cơ thể Vân Khuynh.
Hậu huyệt nóng ướt tách ra rất lớn, nếp uốn bên trong đều bị kéo căng,
thậm chí xé rách, tia máu đỏ tươi ấm áp hỗn hợp với dược trơn và dịch thể
bạch trọc cùng nhau từ sát biên giới chảy ra.
Tần Vô Song và Tần Vô Hạ vào lúc này, đều có một loại cảm giác hung
khí của mình muốn đứt lìa trong cơ thể Vân Khuynh.
Thân thể Vân Khuynh bị ba người bọn họ nâng lên, y động cũng không
dám động, y cảm thấy mình hô hấp một chút cũng sẽ đau nhức muốn chết.
Có lẽ là từng sinh hài tử, từng lĩnh hội đau nhức cực hạn, cho dù đối mặt
với loại tình huống hiện tại này, Vân Khuynh cũng chưa ngất đi.
Ba người giằng co một hồi, dược lúc trước bị Tần Vô Song thoa vào
trong cơ thể Vân Khuynh dường như rốt cục nổi lên tác dụng.