Tần Vô Song bất chấp ca ca nghĩ như thế nào, lại đem Vân Khuynh ôm
ngang lên.
Lần này Tần Vô Phong không làm khó hắn:
“Được rồi, ngươi đi đi!”
Vì vậy, Tần Vô Song liền nhấc chân chuẩn bị ly khai.
“Vô Song.”
Tần Vô Phong gọi lại hắn:
” ‘Nàng’... Ân, thân thể đệ muội, rất yếu sao???”
Tần Vô Song có chút ngạc nhiên ca ca nhà mình hỏi như vậy, bất quá,
hắn thành thật trả lời:
“Không, kỳ thực thân thể Khuynh nhi coi như khỏe mạnh, chỉ là không
biết võ công... Hiện tại là... Là bị ta làm mệt.”
“Vô Song!!!”
Tần Vô Phong nghe thấy người trong lòng Tần Vô Song, buồn bực kêu
tên đệ đệ hắn.
Tâm tình của hắn kỳ dị chìm xuống:
“Tốt lắm, ngươi mang ‘Nàng’ xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”
Sau đó hắn nhìn theo bóng dáng Tần Vô Song ôm Vân Khuynh ly khai,
trong không khí mơ hồ bay tới lời đệ đệ hắn vô lại nói:
“Thế nào... Ta có nói sai sao? Lẽ nào Khuynh nhi không phải bị ta làm
mệt???”