Ngụy Quang Hàn cuối cùng không nói chuyện này nữa, trong nháy mắt
tinh thần hoảng hốt thu trở lại.
Hắn cũng có chút nghi hoặc người trước mắt này liệu có đúng là Lạc
Minh Tuyên năm xưa hay không.
“Ngụy công tử, ngươi ngay từ đầu rõ ràng muốn bắt biểu muội, vì sao
cuối cùng lại biến thành ta???”
Đối với vấn đề này, Vân Khuynh suy nghĩ đã lâu, trăm tư không được
giải.
Sắc mặt trắng nõn yêu dị của Ngụy Quang Hàn chậm rãi tách ra một nụ
cười khát máu:
“Nữ nhân kia là biểu muội của ngươi???
Lại nói tiếp, kỳ thực đây là chuyện ngoài ý muốn...
Nữ nhân kia, vẫn luôn là mục tiêu của chúng ta, chỉ là, hôm nay, ta lại
thấy được ngươi... Tình huống lúc đó khẩn cấp, ngươi, trong lòng ta quan
trọng hơn nàng rất nhiều, cho nên...”
Vân Khuynh cúi mặt:
“Nói như vậy, các ngươi vẫn có thể sẽ ra tay với biểu muội???
Ngụy Quang Hàn hứng thú mười phần gật đầu:
“Nếu không ngươi nghĩ ta vì sao muốn đánh cược ba ngày với ngươi, mà
không phải lập tức mang ngươi đi???”
Lông mày mảnh khảnh của Vân Khuynh nhíu lại, ngậm miệng không
nói.