Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã làm gì Thủy Linh Lung,
đều kinh khủng không ngớt, sợ hãi nhìn Sở Tiếu Ca.
Các tay chân của ‘Văn hương các’ cũng không do dự thêm, đồng thời
vây quanh Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca chửi bới một tiếng, trực tiếp nhún người bay lên lầu.
Hắn vừa đi, Thủy Linh Lung nằm trên đài cao dưới sự che giấu của đống
phấn trang điểm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cong lên một dáng cười
nghiền ngẫm.
Mong rằng Sở Tiếu Ca này, có thể đem sự tình hỗn loạn thêm một chút,
quấy nhiễu toàn bộ mọi chuyện, ha hả ha hả...
Sở Tiếu Ca nhảy đến trên lầu, thấy một cửa phòng liền trực tiếp đẩy ra.
Bên trong lập tức truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân, vừa nhìn kỹ
lại, một nam tử ngực trần vóc người khá tốt, khí định thần nhàn nghiêng
người tựa ở đầu giường.
Một nữ nhân cũng là quần áo không chỉnh nửa quỳ ở trên giường trốn ở
trong lòng nam tử, hai tay cầm lấy y bào, nhìn Sở Tiếu Ca thét chói tai.
Sở Tiếu Ca mặt đỏ lên:
“Hạ lưu!”
Sau khi nói xong hắn phanh một tiếng đóng cửa.
Nam nhân sau cửa bị hắn mắng hạ lưu hơi híp mắt lại, khóe miệng chậm
rãi câu lên, một tia mờ mịt và nghiền ngẫm dập dờn trên khuôn mặt hắn.
Các tay chân dưới lầu đã đặng đặng đặng toàn bộ lên lầu, Sở Tiếu Ca
biết thời gian không thể kéo dài, bất chấp thấy được cảnh tượng gì, thấy