Tuy rằng Vân Khuynh gọi nàng là nương nàng sẽ nghĩ không được tự
nhiên, thế nhưng nàng không hy vọng, quan hệ giữa nàng và Vân Khuynh
cùng với bí mật xuyên qua mà đến bị người khác nhìn thấu.
“Ách... Tỷ, cái này có phải là quá không được tự nhiên hay không?”
Liên Duyệt gõ đầu y một chút: “Không được tự nhiên cũng không có
biện pháp, ngươi nếu là gọi tỷ, người khác sẽ tìm ra nguyên nhân...
Hơn nữa, trường tỷ như mẫu, ngươi đều nói phải dứt bỏ kiếp trước, gọi
một tiếng nương cũng không quá đáng, dù sao ta sẽ không bức ngươi gọi
mụ mụ.”
Khuôn mặt Vân Khuynh đen xì, nhìn Liên Duyệt từ trên xuống dưới:
“Ngươi cái dạng này, ai cũng nhìn không ra ngươi là Lạc Sương Sương,
nhưng mà, tỷ...
Ách, nương, về chuyện Ngụy Quang Hàn, ta mong ngươi đừng nói cho
Vô Song... Ân, cũng đừng nói cho đại ca.”
Liên Duyệt gật đầu: “Đây là tự nhiên...”
Không nói cho Vô Song cũng đúng...
Nhưng không nói cho Vô Phong là sao?
Lẽ nào, kỳ thực, Vân Khuynh cũng có ý với Tần Vô Phong?
Nếu nói như vậy, Vô Phong có phải là không cần hi sinh không... Sau đó,
Vân Khuynh có thể song song có được Vô Song và Vô Phong...
Cũng chính là loại truyện nhất thụ đa công nàng thường xem ở đời
trước...