" Cấm địa Diệp gia ở chỗ nào?"
" Ở Đông Viện!"
Bạch Thừa Hy ngạc nhiên, có chút không hiểu tại sao Lạc Y lại hỏi như
vậy. Nhưng cũng không chút giấu diếm trả lời.
Hắn trước đây có cùng Bạch Thừa Vũ làm loạn, không ít lần lén trốn vào
Cấm Địa Diệp gia nên đối với vị trí của nó không thể không rành rẽ cho
được.
Lạc Y nghe trả lời rất hài lòng. Nàng chọn cấm địa là vì nơi đó là nơi
sâm nghiêm, tối quan trọng trong gia tộc. Nhưng bình thường cũng không
có người dám vào. Như vậy giảm được bao nhiêu sinh mạng vô tội liền tốt
bấy nhiêu thôi.
Khoé môi Lạc Y cong lên, tiếp tục hỏi thêm vài địa điểm vắng người. Tất
cả xong xuôi liền từ trong không gian lấy ra từng viên lựu đạn, giao cho
từng người. Thản nhiên nói.
" Vui vẻ đùa a! Bất quá, ném chỗ không người thôi!"
" Tốt!"
Nhóm người Bạch Thừa Hy vui vẻ cầm số lựu đạn được phân phát giãn
ra. Bắt đầu đi tìm những địa phương vắng vẻ thi nhau ném tới.
Trong một chốc, khói bụi mịt mù, tiếng vang ầm trời, phòng ốc bị sụp
nhiều tới mấy căn đã đem người Diệp gia từ trong giấc ngủ lôi dậy, náo
thành một đoàn.
Chờ đến lúc Diệp Vấn Khung vận y phục chỉnh tề lao ra đến thì nhóm
người Lạc Y sớm đã đi xa. Từ đường, Cấm Địa, sân viện, đại môn,... Toàn
thể đều sụp đổ nát bấy, hoang tàn một cách thần kì.