" Lão đại, nhưng ngươi và Thần ca đều nuốt nga! Sẽ không sao chứ!"
Nghe Bạch Thừa Vũ lên tiếng. Sắc mặt nhóm người Lăng Ngạo đều nháy
mắt trầm trọng, lo lắng nhìn chằm chằm về phía hai người.
Trong lòng Lạc Y biết bọn họ có ý tốt lo lắng cho nàng. Nháy mắt liền
cảm thấy ấm áp. Khoé môi từ từ gợi lên tươi cười.
" Đối với chúng ta ngược lại có lợi!"
Nhóm người các mặt nhìn nhau, đồng loạt thở phào. Không sao là tốt a!
Có lợi lại càng tốt đâu!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Bên nhóm người Lạc Y một mảnh hài hoà. Thế nhưng, một nơi khác lại
không có tốt đẹp như vậy.
Dương Tình Tình vừa vào đến Tình Vũ điện liền bạo phát đi lên. Nóng
giận đem toàn bộ đồ gốm sứ trang trí quanh điện đều quăng xuống mặt đất.
Vẻ mặt âm tình bất định vặn vẹo khó coi, làm gì còn có vẻ ôn nhu xinh đẹp
thường ngày.
Mục Thành từ bên ngoài bước vào nhìn thấy tình cảnh này liền hoảng
loạn. Vội vàng cúi đầu thật thấp, tròng mắt không giây nào dám đảo loạn,
thành thành thực thực nhìn mũi giày màu đen không động đậy.
" Ngươi đến làm gì?"
Dương Tình Tình nhìn một phòng mảnh vỡ. Tâm tình bất chợt khá lên
một chút. Bất quá cũng không hào phóng quăng cho Mục Thành một sắc
mặt tốt.
Mục Thành là người cộc tính, mặt mũi lại bặm trợn. Thế nhưng hắn lại
hết sức tôn sùng Dương Tình Tình. Vậy nên trước lời nói không thiện chí