Lãnh Hàn Thần ngồi bên cạnh Lạc Y. Thật tự nhiên đem bàn tay nhỏ của
nàng nắm lấy, đặt vào trong tay nhè nhẹ thay nàng xoa bóp. Hắn cũng
không phải là không biết tiểu tâm tư của nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, cái
gì hắn đều có thể lấy tới cho nàng. Còn việc uỷ khuất Độc Tà hay ai khác,
hắn cũng không có tinh lực quan tâm.
Độc Tà từ lúc giao thẻ điểm cho Lạc Y liền rất biết thời thế lui qua một
bên đứng ngốc. Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên báo cáo công tác của nhóm
Lục Vinh cùng Lăng Ngạo bên kia mà khóc không ra nước mắt.
Hắn là ai a? Chính là đại danh đỉnh đỉnh Độc Tà đại độc có được hay
không? Vì lí do gì mà trong mấy ngày hôm nay hắn liên tục bị ghẻ lạnh
đây?
Không những nhóm người Lục Vinh cùng Lăng Ngạo đối với hắn bài
xích cùng xem thường. Liền đến cả hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần
bên kia đều đã muốn xem hắn làm thành người vô hình luôn rồi!
Hắn đây là làm gì nên tội a? Chẳng qua cũng chỉ là một thủ pháp mê hồn
thuật. Thế nhưng lại dẫn đến việc bị một nhóm nhóc choai choai ghẻ lạnh!
Độc Tà hắn danh tiếng tuy rằng không thể xếp thứ nhất. Nhưng là trong
Thánh Điện làm gì có ai nghe thấy tên của hắn mà không sợ muốn tránh
xa?
Cho dù hắn năm nay ba mươi tuổi mới đạt đến Thống Lĩnh hậu kì đỉnh
phong là thành tựu hơi thấp chút. Nhưng ngón độc dược bài danh của hắn
xếp tuyệt đối là thứ nhất đâu!
Thiên địa a! Thiên lí a!
Độc Tà cầm một nhánh cây tủi thân vẽ vòng tròn trên mặt đất. Khoé môi
cũng tuỳ thời khẽ bĩu lên tạo thành đường cong bán nguyệt tinh tế.