Văn Bân hái Hoả linh quả cuối cùng quăng vào nhẫn trữ vật. Mặt mày
đều đã muốn nở hoa, híp mắt chạy tới bên Lạc Y, đem gần ba phần tư linh
quả chiếm được dâng đến tay nàng, giọng điệu mười phần chân chó.
" Lão đại, ngươi nhận linh quả a!"
Lạc Y liếc mắt nhìn linh quả đỏ mọng căng tròn trơn bóng trên tay Văn
Bân. Đáy mắt từ đầu đến cuối đều không có một tia kinh hỉ, thản nhiên nói.
" Không cần!"
" Nga?"
Văn Bân trợn mắt, lóng ngóng đem Hoả linh quả thu về, gãi gãi đầu nhìn
Lạc Y giống như không hiểu tại sao nàng từ chối. Hắn hôm đó rõ ràng nhìn
thấy nàng có thi triển Hoả công công pháp a! Vì lí gì lại không đoái hoài
đến hoả linh quả đây?
Chẳng lẽ là ghét bỏ tay hắn không sạch sẽ?
Văn Bân đưa hai tay nâng lên mặt xem xét. Tuy rằng điều kiện nước
trong cấm địa có chút thiếu thốn nhưng tay hắn rõ ràng thật sạch sẽ nga!
Lạc Y liếc mắt nhìn Văn Bân thương tâm đứng một bên. Trên trán lập
tức chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Bất quá nàng cũng không dư tinh lực đi
giải thích. Lẽ nào nàng có thể nói với hắn rằng linh quả đối với cường giả
cấp Tôn Giả cùng lắm chỉ như muối bỏ biển. Tác dụng gần như hoàn toàn
không có.
Nói như vậy, thật sự có người tin sao?
" Lão đại! Phía trước hình như có xô xát!"
Bạch Thừa Vũ cùng Lăng Ngạo tách ra dò đường nhanh chóng chạy trở
về. Hướng Lạc Y nhỏ giọng báo cáo.