Kiếp này có thể gả cho người như hắn, thật sự cũng là điều vô cùng may
mắn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Lạc Y sau khi được mẫu thân Trần Doanh Doanh đích thân cài trâm ngọc
lên đầu, trâm ngọc hòa cùng màu sắc mũ phượng lại càng thêm chói lọi,
dung hòa. Hỷ khăn màu đỏ thẩm được dệt bằng tơ lụa thượng hạng nhẹ
nhàng phủ lên, trước mắt trừ màu đỏ hết sức diễm lệ cái gì cũng không thấy
càng khiến tâm tình của nàng không ngừng khẩn trương.
Lạc Y đối với tâm trạng của bản thân lúc này thật muốn tự cười nhạo
mình. Nàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi chứ? Kiếp trước đã hai mươi lăm,
xuyên qua dị thế bốn năm sớm đã có thể xưng hàng trung nhân, vậy mà đối
với chuyện tình này một chút kinh nghiệm cũng không có, bối rối đến mức
hai gò má đều đỏ ửng cả rồi.
" Bên ngoài bắt đầu đốt pháo, muội phu chắc hẳn đã đến rồi, mau dẫn
muội muội ra ngoài thôi!"
Nam Cung Thủy chống lấy lưng, được nữ tỳ đỡ ra ngoài, thấy mẫu thân
vẫn thất thần liền khẽ nhắc. Lời nói thốt ra lại trùng hợp nhắc nhở Lạc Y
vẫn đang lâm vào tâm tình quẫn bách ở nơi đó. Cố gắng ép buộc bản thân
hít một hơi thật sâu, tâm trạng ít nhiều cũng được cân bằng.
" Ai ai, đến rồi thì liền đi thôi!"
Mẫu thân Trần Doanh Doanh thở dài một hơi, tiến lại thay Lạc Y chỉnh
sửa hỷ khăn một hồi. Lúc này mới đỡ nàng đứng dậy, cùng nhau bước ra
ngoài.
Theo lệ thường hôn lễ, nhất định tân nương phải được đệ đệ hoặc ca ca
bế ra ngoài, chân không thể chạm đất. Bất quá lần này khác biệt, do trực
tiếp làm lễ tại da, nên tục lệ này cũng theo đó được giải trừ.