Lạc Y vân đạm phong khinh hừ một tiếng, nâng chân tiếp tục bước đi.
" Này, này, đợi một chút, đợi một chút, ta thừa nhận ta cố tình làm khó
ngươi có được hay không?"
Vu Nhã không lường trước được Lạc Y sẽ cứ đi như vậy, không kịp suy
nghĩ đã vội vàng đuổi theo chặn bước đi của nàng.
Hành động này của hắn chính là đã trực tiếp đem bộ mặt lão sư đạo mạo
vất đi cho chó ăn nha.
Chính là trong lòng Vu Nhã cũng khóc không ra nước mắt. Hắn cả đời uy
vũ phong tao, không ngờ lại vất hết mặt mũi trên tay tiểu quỷ này a.
" Đại sư gọi ta đến là có việc gì?"
Lạc Y vô cùng tùy ý hỏi vừa phủi tay áo bị Vu Nhã bám nhăn. Câu nói
của nàng vừa vặn thức tỉnh con người đang ở trong mộng kia.
" A, đúng rồi, ta gọi ngươi đến là để cho ngươi chỗ tốt nha!"
" Chỗ tốt?"
Lạc Y nghi hoặc một mảnh, còn Vu Nhã lại cười hắc hắc, lỗ mũi muốn
nhổng lên trời.
" Đúng, ngươi cũng biết ta hai mươi năm nay chưa thu nhận đệ tử đấy. Ta
cả đời phong lưu phóng khoáng, danh đức uy vũ nha. Ta nhịn đau nhận
ngươi làm đệ tử của ta nga!"
Vu Nhã một mực tự sướng quên trời quên đất. Chủ yếu là ca ngợi hắn uy
vọng ra sao, tiếng nói được người ta nể trọng thế nào. Hắn tự sướng đến
mức đầu của Lạc Y cũng có cảm giác đau, khoé môi cũng giần giật liên
hồi.