Phải thật lâu sau đó, Hoàng Phủ Yên Yên ăn hết dĩa nho. Lúc này, nàng
ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lăng Chính Thành có sự không hài
lòng cay nghiệt.
" Thành nhi, ngươi khiến ta hết sức thất vọng! Ngươi biết Lăng Ngạo hắn
được Thừa lão đầu kia bảo hộ nhưng ngươi vẫn muốn chống đối với hắn?
Ngươi có biết hành động của ngươi khiến lão đầu đó bắt đầu nghi kị ta hay
không?"
" Mẫu... Mẫu thân, Thành nhi sai rồi. Nhưng là, Thành nhi cảm thấy
Lăng Ngạo trở nên hết sức mạnh! Con rất lo lắng nên mới hành động thiếu
suy nghĩ, mẫu thân..."
Lăng Chính Thành cúi đầu, bối rối nói ra.
Hoàng Phủ Yên Yên nhìn Lăng Chính Thành như vậy, tâm cũng mềm đi
một nửa. Đây dù sao cũng là con nàng ta mang thai gần mười tháng sinh ra.
Có lúc phải ác liệt, nhưng nói không thương hắn thì không đúng. Nàng ta
dù có mưu sự gì cũng đều vì tiền đồ của hắn mà làm a!
Thở dài một tiếng, tay Hoàng Phủ Yên Yên không tự chủ xoa xoa đầu
Lăng Chính Thành, giọng nói cũng nhẹ đi.
" Hài tử ngốc, ngươi là con ta sinh ra, ta đương nhiên làm mọi chuyện vì
ngươi. Dĩ nhiên ta biết ngươi uỷ khuất. Nhưng, ngươi muốn đấu, cũng phải
đấu thật thông minh, ngươi phải bẻ đi từng cái, từng cái gai nhọn của con
nhím, để cho nó trần trụi yếu ớt nằm trước mặt ngươi, mặc kệ ngươi bài bố,
khi dễ... Ngươi biết phải làm thế nào sao?"
" Mẫu thân, con không biết... Người hãy cho con biết!"
" Tốt! Rất biết cầu tiến! Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đạo lí
này ngươi phải hiểu. Ngươi phải đánh vào chỗ hắn không nghi ngờ nhất.
Ngươi xem, chỗ dựa duy nhất của hắn là Thừa lão đầu. Nếu như Thừa lão