KÍ ỨC CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 - Trang 150

nhưng còn kịp đâu… và mãi mãi không bao giờ kịp nữa rồi… Bốn anh em
khác, đêm nay không biết ở viện Pleiku hay 17 Đà Nẵng, vết thương tấy lên
nhức nhối, có ai an ủi động viên không? Cầu trời cho các anh gặp người
con thương, để anh em được an ủi phần nào, khi biết rằng các anh là những
người cùng chiến hào với con… Thương cho anh Hùng khi tỉnh dậy biết
mình đã mất một chân… sau này có còn được đi cùng người yêu bách bộ
dọc biển Trần Phú - Nha Trang dưới những đêm trăng và sóng lặng hay
không?

Còn mình…

“… Em cùng mẹ anh đi gánh nước trên đồng, giữa đường gặp anh giao

liên đưa thư của xã, anh đưa cho em một lá và mẹ anh một lá thư của anh
gửi về. Lá thư có lẽ anh viết trong một hoàn cảnh quá thiếu thốn, phong bì
và lá thư là một mảnh giấy láng, trên mặt là những dòng chữ bằng tiếng
ngoại quốc (vỏ của lon thịt gà Hà Lan loại 1,3 kg. Tôi chú thích), em nhìn
những nét chữ ‘thiên thần’ của anh mà chạnh lòng. Mẹ anh ngồi xuống bên
vệ đường, bảo em đọc ngay, không chờ về nhà nữa, em càng đọc… nước
mắt mẹ anh chảy như suối đổ… Tội nghiệp con tôi! Lời cuối cùng em nghe
mẹ anh nói như vậy.

Trong vòng một tuần, tin tức từ chiến trường gần như ở xã ai cũng biết,

anh em ở thôn mình cùng đơn vị với anh, bị thương đang nằm ở Pleiku, Đà
Nẵng báo tin về, gia đình họ lên thăm, mẹ anh lo lắm, vì họ nói rằng anh là
lính trinh sát, gian nan nguy hiểm hơn họ nhiều. Mẹ anh khóc nhiều lắm,
nhiều lúc em động lòng cũng khóc theo…

Gia đình anh và cả em đều biết anh nói dối, để em và gia đình an tâm,

những người thăm con về, họ nói chiến trường Campuchia khốc liệt lắm,
nhưng sao anh vẫn thấy bình thường là sao? Nhiều lúc em cũng giận anh
ghê, sao anh không nói thật để em cùng chia sẻ với anh, những gian nguy
của chiến tranh lửa đạn, em không giúp gì được cho anh, nhưng tình yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.