đường có bóng người dân đứng cạnh đường, TMT e95 lệnh cho trinh sát
nhảy xuống xe, cùng với d3 bám theo hai bên đường, yểm trợ cho đội hình
tiến vào thị trấn Chhep.
Men theo vệ đường cùng các anh em c9, tôi gặp một gia đình người dân
gồm hai vợ chồng và hai đứa con, khi gặp chúng tôi, người chồng khoảng
năm mươi tuổi khóc một cách đáng thương, như chưa bao giờ được khóc.
Ông nói tiếng Việt trong tiếng nấc “Tôi chờ bộ đội mình mấy năm nay rồi.”
Ông chỉ vào hai đứa nhỏ cũng khoảng trên dưới mười tuổi và nói “Giống
nòi của mình đó các chú!” Chúng tôi nhìn hai đứa nhỏ mà lòng xúc cảm khi
nghe hai chữ “giống nòi.” Con cháu dòng giống Lạc Hồng mà như những
con ma đói, thê lương như thế này sao? Ông năn nỉ cho gia đình ông đi theo
bộ đội, vì nếu ở lại, chúng biết ông là người Việt chúng nó sẽ giết, và chúng
tôi cho ông đi theo ở phía sau cuối đội hình c9.
Thị trấn Cheep thì không sung túc bằng nếu so với Thala, nhưng cũng là
một thị trấn khá lớn, với những dãy nhà và các con đường ngoằn ngoèo
trong Phum.
Trong Phum dân tụ tập khá đông chắc khoảng một nghìn người, và nhìn
dân ở đây chúng tôi mới có khái niệm về đất nước bị diệt chủng, cũng như
sự diệt vong của một dân tộc. Trước mắt chúng tôi là những con người sao?
Làm sao tin họ là những con người của thế kỉ XX nổi đây? Những thây ma
chờ chết không hơn không kém… những con người chỉ còn da bọc xương,
con mắt to hơn cái bụng… trên thân hình những lằn gân xanh nổi lên…
Phụ nữ với những đôi mắt đẹp, đượm vẻ buồn man mác… những đứa trẻ
con… nhìn cái đầu, mới biết các em là người.
Qua tiếp xúc với gia đình người dân khi nãy, chúng tôi biết được hoàn
cảnh của ông như sau: Ông là người dân Long An (huyện gì có chữ
Hưng…) qua Phnôm Pênh làm ăn buôn bán, sau đó trôi dạt về miền Nam
Campuchia làm nghề đánh cá trên Biển Hồ, cưới một người phụ nữ Việt
Nam dân Hồng Ngự, sinh được hai đứa con, thời Lon Nol tàn sát dân mình,