Đêm đến tại một khu rừng… gió vẫn thổi từ đất Thái về tê tái… bầu trời
mùa khô đầy sao… người lính tòn ten trên võng thả hồn nghĩ về mùa
xuân… Có khi là một thoáng bâng khuâng riêng tư những ngày giáp Tết,
chinh chiến trên đất nước Chùa Tháp… Phải có mùa xuân để cuộc đời này
đáng sống…
Người lính phải chiến đấu… phải biết cách chiến thắng… để chờ mong
có những cái Tết sum họp thiêng liêng và đầm ấm, bên người thân thương
trong đêm trừ tịch, thơm hương trầm và thơm mùi trà cúng Giao Thừa, giữa
trời khuya se lạnh.
Trong làn khói bốc lên cao, chao đảo theo chiều gió, trong ánh lửa đun
bếp bập bùng, tia lửa than bắn ra nổ lách tách, từ những nồi nấu bánh
chưng cùng mẹ canh tới khuya để vớt. Không chỉ riêng có nhớ nhà, hình
tượng làn khói còn gợi lên biết bao nỗi niềm mông lung khác, trong một
khoảnh khắc, vẫn chưa kịp gọi tên được chúng.
Bất chợt nhớ về bài thơ “Wait for me… So it will be” (Đợi Anh về) của
nhà thơ Tố Hữu, dịch từ bài thơ của một nhà văn Nga nào đó… mà ngày
xưa dưới chân mộ Hàn Mặc Tử, đã có lần được nghe từ một đôi môi hồng,
với đôi mắt long lanh của tuổi mười tám. Nghe bài thơ… mắt nhìn xa xăm
về biển bao la… khi ngoảnh lại… đã thấy đôi má em bên cạnh hồng hồng
và đôi môi chờ đợi…
Người lính trên đường hành quân cũng mơ về một cái Tết gần kề, những
khúc gỗ lan treo trước hầm… Xuân đã về… Xuân đã về… Xuân về để cảm
thấy nỗi lòng bớt cô đơn.