KÍ ỨC CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 - Trang 352

Gian nan thật… vẫn còn mùa mưa nên rong rêu bám trên mặt đá còn

nhiều, nhiều chỗ nước từ trong các hốc đá chảy ra uớt ngưòi, nhưng là món
giải khát mát lạnh tuyệt vời… Đội hình dàn hàng ngang leo chậm rãi và cẩn
thận, chỉ cần một cái truợt chân thì mọi điều xấu sẽ xảy ra. Lầm lũi bám
từng rễ cây, cành cây ngũ gia bì bám trong các rãnh đá…

Sau hơn một giờ leo núi khi đến lưng chừng vách đá. Anh em ta nghỉ lấy

sức, vốc những vốc nước tỏa vào mặt mát lạnh… và cứ thế vài lần thì đỉnh
đồi xuất hiện một khoảng trời trống.

Nghỉ lấy sức đoạn cuối cùng… bắt đầu phân chia các điểm tiếp cận…

vẫn âm thầm và lặng lẽ.

Sức trẻ cùng với bản năng sinh tồn của con ngườitrỗi dậy, sẽ vuợt qua tất

cả những trở ngại khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ.

Khi toàn bộ đội hình đã chiếm lĩnh những bậc đá cuối cùng của cao

điểm, gió lộng mát rượi chỉ vài phút những tấm lưng uớt đẫm mồ hôi sẽ
khô trong tức khắc. Không chần chừ giây phút nào, anh em tỏa ra các vị trí
và nghỉ ngơi lấy sức tại các vị trí có địa hình thuận lợi. Ta bố trí toàn bộ đội
hình quay mặt về hướng đài quan sát c1.

Mặt trời hừng sáng ở hướng đông…

Kiểm tra đội hình lần cuối đúng như sa bàn ở nhà đã xác định. Chờ đợi…

giờ G..

Trước khi xuất quân từ chốt 300 có một anh lính đặc công quê ở Quảng

Bình nhìn lên đỉnh 500 và bảo “Đ… M… chúng ông sẽ hốt mầy.” Tôi nghe
anh nói và phì cười cho việc dùng từ xưng hô “chúng ông.” Ngồi nhìn từng
vừng sáng đang lộ dần từ hướng đông. Tôi nhớ lại câu nói này của anh
chàng Đặc công này. Đó chính là nhiệm vụ của trận đánh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.