KÍ ỨC CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 - Trang 390

Hai bóng hồng K xuất hiện phía sau quày. Cô xổ một tràng tiếng K dài

như đoàn xe lửa với mấy cô phụ quán. Cô xin phép vào trong… và sau đó
là cô gái mà tôi gặp hôm qua ra lau các bàn trong quán.

Em nhìn tôi cười và nói câu tiếng K gì đó… tôi cũng chỉ nhìn và cười.

Khi cô chủ quán dắt chiếc xe đạp ra đi chợ, tôi hỏi tên cô phụ quán thì

được trả lời là Khêri (chả hiểu nghĩa là gì?). Phía bên kia dãy bàn Khêri
nhìn cô chủ quán cười với vẻ e thẹn…

Khách bộ đội và thỉnh thoảng có vài thanh niên K cũng vào quán uống

nước. Mọi hoạt động của quán vẫn bình thường. Tôi ngồi một mình với cái
bình nước, và gói thuốc thơm Samit cho đến trưa. Thỉnh thoảng nhìn em,
thấy em cười… qua lại em vẫn hỏi vài câu mà tôi chả hiểu nó nghĩa gì? Chỉ
cười và cười. Nụ cười nói lên tất cả.

Một chiếc xe tải đỗ xịch trước quán, bụi của nó ùa cả vào quán…

Một số anh em nhảy xuống xe và bước vào quán, hầu hết họ là sĩ quan

ngành với đủ loại phù hiệu. Lập tức các em trong quán niềm nở chạy ra
nhưng không có Khêri… Họ đã quen nhau như người nhà qua cách tiếp
đón.

Họ ngồi bàn ở giữa quán cách tôi hai cái bàn dài. Họ nói oang oang mọi

thứ chuyện trên đời cả bằng tiếng Việt và cả tiếng K… và câu chuyện xôm
tụ nhất là chuyện buôn lậu mọi thứ hàng hóa từ K về Việt Nam.

Quá ngán ngẩm với những câu chuyện họ kể, thái độ của họ nhìn tôi. Tôi

đứng dậy và ra khỏi quán. Lúng túng thế nào mà bỏ quên gói Samit trên
bàn… Ra cửa chừng mưoi thước… tôi nghe “Con top Việt Nam”… tôi giật
mình ngoảnh lại thì thấy Khêri cầm gói thuốc, chạy đến và đưa cho tôi.

Trong ánh mắt và của Khêri có điều gì đó quá dịu dàng và bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.