gì nữa mà bao nhiêu bánh kẹo, thuốc được mang ra, để đầy trên bàn... và
chúng tôi chỉ chờ có vậy. Tôi thấy một anh thanh niên khoảng ba mươi tuổi,
lên chiếc xe Honda 67 chạy đâu đó… Chúng tôi cứ trà thuốc vui vẻ với
nhau như không có gì… anh Trường vẫn ngồi bàn bên kia với chủ nhà...
Một lát sau anh thanh niên lúc nãy trở về, chở theo hai em học sinh khoảng
lớp ba hay lớp bốn gì đó… Một chị rời khỏi bàn nước, và ra dẫn hai em vào
chào anh Trường và chị khóc to… chúng tôi không hiểu chuyện gì xảy ra,
mà nhà này hôm nay khóc nhiều thế… Anh thanh niên đến ngồi bàn cùng
chúng tôi, mời chúng tôi uống nước ngọt và trà, bánh... hiểu được thắc mắc
của chúng tôi anh bắt đầu kể: Năm 1972 khu này đánh nhau dữ lắm, cả hai
phía đều tranh giành nhau QL19, mới buổi sáng sớm khoảng tám giờ, cả
hai bên bắt đầu đánh nhau, pháo, cối nổ ùng oàng... lúc này ở nhà chỉ còn
bà chủ quán và mấy đứa cháu đang ngủ, hầu hết đã lên rẫy cách đó chừng
hơn cây số… nhà của bà và xung quanh bị trúng đạn… bốc cháy, tiếng la
thất thanh của bà vì còn hai đứa cháu còn đang ngủ… súng vẩn nổ giòn…
bỗng ba chú bộ đội xuất hiện từ phía sau rẫy của bà, có một người đã chạy
vào trong biển lửa... Trong lửa bà thấy ông bộ đội cặp nách hai đứa cháu
của bà, vượt qua tường lửa, bà hoảng quá và ngất xỉu tại chỗ… Trận đánh
đó giằng co tới trưa mới xong, lực lượng ta phục kích đoàn xe vận tải của
địch ứng cứu cho Pleiku. Người bộ đội đã dũng cảm lao vào tường lửa, để
cứu hai cháu nhỏ chính là anh Trường... giờ đây hai cháu đứng trước mặt
anh với vẻ ngơ ngác, như nghe bà kể chuyện cổ tích, tôi thấy anh xoa đầu
hai cháu và nói gì đó... Năm 1975 trên đường công tác anh có ghé thăm gia
đình khoảng hơn mười phút, và lần này là lần thứ hai…
Gặp nhau cũng nước mắt, chia tay nhau cũng nước mắt… chúng tôi lại
lên đường xuôi Hà Tam, trong ánh nắng khá gay gắt của trời Tây Nguyên…
Tôi thấy anh lên xe với đôi mắt đượm buồn… Tối đến tại nhà khách của
viện 249 Pleiku, anh mới kể là tổ trinh sát của anh đã nằm phục sau nhà bà
từ trưa hôm trước, trong các lùm cây gần nhà tắm và nhà bếp. Chúng tôi có
hỏi vui về chuyện “tắm tiên” anh bực mình quá quát “Tiên sư nhà cậu.”