KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 152

- Giáo trường cách đây chừng hơn 10 dặm, ở về đông bắc kinh thành, cứ kể
cũng không xa mấy.
- Vậy trong khi thao luyện, người ngoài có được đến xem hay không.
Tiểu nhi lắc đầu mà rằng:
- Không được. Ở giáo trường đó, xung quanh xây kín như thành, bốn mặt
đều có quân lính canh giữ, ai có muốn xem cũng không thể nào mà dò vào
được. Vả chăng trong khi ông ta luyện quân, ông ta lại có dùng nhiều pháp
thuật để phòng những việc bất thần, vì ông ta võ giỏi mà các môn tà thuật
cũng lại giỏi gấp mấy người ta, cho nên mỗi khi đi đâu ông ta cũng đều đề
phòng chu tất, không còn ai dùng kế gì mà lẻn được vào...
Châu Linh lại hỏi:
- Vậy ở đây có ai được trông thấy mặt ông ta bao giờ chưa?
Tiểu nhị lại lắc đầu quầy quậy, cười nhạt mà rằng:
- Cái đó thì khó lắm! Mỗi khi ông ta đi ra, đều ngồi trong một cỗ kiệu kín,
trước sau đều có quân lính kèm theo, dù ai thân mật đến đâu, cũng không
thể nào mà len vào được.
Châu Linh nghe nói, lại vờ nói ra chuyện khác, rồi lâu lâu mới lại hỏi rằng:
- Vậy chứ Cửu môn đề đốc đấy thường hay chơi bời tiêu khiển những gì,
anh có nghe nói hay không?
Tên tiểu nhị cười lên ha hả mà rằng:
- Cái cách tiêu khiển của ông ta thì lạ đời lắm, nhưng nói ra dài dòng, tất
phải để lúc nữa rỗi giờ thì tôi mới kể cho bà nghe được.
Nói đoạn liền cáo từ xin ra. Châu Linh vật nài mà rằng:
- Nếu vậy lát nữa anh lại vào đây nói chuyện tôi nghe. Chúng tôi ở đây xa
lạ cũng buồn, anh có chuyện hay cứ nói cho nghe, khấc chúng tôi đãi tiền
quà bánh.
Tên tiểu nhị vâng lời, rồi quay ra đi thẳng. hẹn chốc lát sẽ vào

Nén mình chiều kẻ hèn ngu.
Vì chung chí lớn khu khu chưa thành.
Rồi đây sôi nổi tan tành.
Thử xem thiên hạ biết mình hay chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.