KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 202

chìm mãi xuống, rồi thấy hai chân đã chạm xuống đất. Tôi buông tay mở
bừng mắt ra thì sư phụ lại cõng đại ca lên thẳng gác này. Tôi liền nấp vào
một chỗ, đợi cho sư phụ trở xuống đi rồi, tôi mới trèo lên trên gác... Khi lên
tới gác, thấy đại ca vẫn còn ngủ mệt, tôi lại chui vào gầm bàn nằm đó đợi
mãi cho đến bây giờ thì đại ca mới tỉnh...
Vu Anh nghe tới đó, giậm chân xuống sàn gác, ra dáng tiu nghỉu mà rằng:
- Sư huynh làm thế thì sao cho tiện! Lục Bất đại sư đã dặn sư phụ đừng cho
sư huynh đi vội, vậy sao sư huynh lại trái lời thầy mà trốn đi như thế!
Minh Phượng cười ha hả đáp rằng:
- Lão ca như vậy thì thực là một người thiệt thà quá đáng! Lão ca nên biết,
sư phụ đối với bọn mình, có lắm điều rất là không được công bằng. Có
điều...
Vu Anh nghe tới đó, biết ngay Minh Phượng có tính kiêu bạc, dám trách cả
thầy, chàng liền nói vờ ngay ra chuyện khác và hỏi:
- Vậy bây giờ sư huynh ý định đi đâu?
Minh Phượng ngơ ngẩn đáp rằng:
- Tôi chỉ vì không biết đường lối cho nên mới phải theo dõi lão ca. Vậy đây
là chỗ nào, lão ca có hiểu hay không?
Vu Anh đáp:
- Đây tức là núi Thiên Bình, thuộc về Ngô quận. Chỗ này cách với thành
Cô Tô cũng không xa là mấy.
Minh Phượng mừng hẳn lên mà rằng:
- Hóa ra ở đây gần đất Cô Tô, chính tôi nghe tiếng chỗ đó đã lâu mà chưa
được tới. Vậy ngày mai muốn phiền Vu ca đưa tôi đi chơi một phen có
được hay không?
Vu Anh cười cười gật đầu mà rằng:
- Tôi đây cũng phải đi qua Cô Tô, rồi mới thuận đường sang đất Kim Lăng,
duy có một điều là tôi không ở lâu đó mà thôi.
Minh Phượng lại nói:
- Nhưng mà rồi tôi cũng còn đi sang Bắc Kinh, có lẽ cũng là một lối qua đất
Kim Lăng thì phải.
- Chính phải đó, đi sang Bắc Kinh tất phải qua lối Kim Lăng, rất là ổn tiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.