KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 201

Đoạn rồi chàng lại nghĩ đến con đường tiến thoái của mình:
- Từ đây sang đất Kim Lăng, tuy đã lâu năm, không thường lui tới song
cũng chẳng xa xăm là mấy, ngày mai ra đi, chỉ trong năm sáu buổi là phải
tới nơi, vậy cái ngày báo thù cũng chẳng bao lâu, bấy giờ ta sẽ như lòng sở
nguyện.

Vu Anh đương hồ đồ vừa nói vừa nghĩ một mình thì chợt nghe thấy ở phía
trong có người lên tiếng sẽ gọi hai chữ "Vu Anh" . Vu Anh nghe thấy, rợn
hẳn tóc gáy, rút phăng thanh kiếm ra tay, quát to lên rằng:
- Vu mỗ đây, nào giống ma quỷ nào dám đến đây tìm chết hay sao?
Chàng vừa nói dứt lời thì chợt quay vào nhìn thấy phía trong gặm bàn có
một người chui ra, đứng phắt lên đi thẳng đến chỗ Vu Anh. Vu Anh đứng
né ra một bên, giơ thanh kiếm lên giữ thế rồi nhìn kỹ người kia thì hóa ra
chính là đại sư huynh Tiêu Minh Phượng.
Chàng ta nửa sợ nửa mừng bái vội lên rằng:
- Làm sao sư huynh cũng tới chỗ này?
Minh Phượng mủm mỉm cười mà đáp:
Tôi theo sư phụ đến đây, chứ còn làm sao nữa.
- Vậy hiện giờ sư phụ ở đâu?
Sư phụ về rồi. Sau khi Vu ca say rượu nằm vật ra đó, sư phụ liền thay áo
xống cho đại ca rồi cõng đại ca đi ra khỏi động Lưu Xuân...
Vu Anh nghe tới đó vội hỏi:
- Vậy làm sao sư huynh cũng ra được đó.
Minh Phượng so vai mỉm cười mà rằng:
- Tôi làm thế mới thần tình. Lúc ấy tôi đứng quanh quẩn đấy thấy sư phụ
cõng đại ca lên, tôi bèn bám ngay vào lưng đại ca mà sư phụ không biết.
Đoạn rồi ra đến giữa sân, sư phụ nhảy một cái lừng lững lên lưng chừng
trời, làm cho tôi sợ hãi vô cùng, vội vàng nhắm hai mắt lại, không dám mở
nhìn ra nữa.

Bấy giờ chỉ nghe thấy vù vù gió cuốn bên tai, tôi đành phải níu chặt lấy
lưng đại ca, để chờ xem đi tới nơi nào thì một lúc lâu lâu chợt thấy chìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.