tiên sinh?
- Dĩ nhiên, ta cũng có phần trách nhiệm không nhỏ.
Bỗng nhiên Hayato thay đổi sắc mặt.
- Bậc làm thầy cũng như kẻ làm cha, khi ra hình phạt đối với đệ tử
cũng như con mình thì thử hỏi tiên sinh không cảm thấy chút tội lỗi nào
hay sao! !?
- Như thế…. Như thế, ta đã tuyệt đường Nhu thuật rồi.
- Hừm….
- Ta không ngờ đến chuyện Tora Jirou đã thay đổi. Nó là đứa được
thiên phú về Nhu thuật, cổ lai hiếm có nên ta vốn định truyền dạy cho cực ý
của phái Sekiguchi hòng trau dồi tinh thần bên cạnh việc rèn luyện thể
xác…. Nào ngờ, trình độ của nó ngày càng tiến bộ ghê gớm, tinh thần
không đuổi kịp nên đã dần dần biến thành con ác thú… Đến lúc ta nhận ra
thì đã không còn kịp nữa rồi…Chuyện giải quyết chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nói xong Hachirou Zaemon nhảy khỏi tháp chuông. Hayato thét lớn
đáp lại.
- Tại sao lại dùng kiếm hạ sát nó?! !
- Nếu ta dùng Nhu Thuật thì chắc để nó sổng mất.
- Cái gì?….
- Nó mà thoát được thì không hay cho thế gian.
- Hừm! ! !
Trong phút chốc, khuôn mặt Hayato bỗng biến đổi dữ dằn như quỷ
địa ngục, rồi nhanh chóng thối lui.
- Ra đi! !
Tiếng thét vừa dứt, từ trong góc khuất của bức tường đất xuất hiện
năm người ăn vận theo lối kiếm sĩ giang hồ. Năm võ sĩ nhất tề tuốt gươm
vây lấy Hachirou Zaemon vào giữa.
Trời đã về chiều, không khí cũng dịu dần và từng đợt gió lạnh bắt
đầu thổi. Cái mùi nồng nặc của cỏ cây dưới ánh nắng gay gắt lúc nãy cũng
đã biến mất.
Năm người vây lấy một. Một tiếng thét Kiai mãnh liệt đột ngột xé
toạc bầu không khí ngột ngạt khó thở. Từ trước mặt, một tên xông vào