Nhưng Dạ lại cố chấp không chịu rời đi. Lỗ Đạt Mã bất đắc dĩ vừa nhéo
lỗ tai hắn vừa đạp mặt của hắn. Cuối cùng dứt khoát kéo tấm da thú lớn làm
ga giường ở phía dưới phủ lên bao bọc lấy nửa người dưới, mới làm cho
hắn từ bỏ. Ngược lại đi liếm mồ hôi lạnh của Lỗ Đạt Mã bởi vì đau bụng
mà tuôn ra, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng "Nức nở nghẹn ngào",
trong con ngươi lộ hết vẻ lo lắng.
Trong nháy mắt Lỗ Đạt Mã hiểu rõ, tất cả biểu hiện mới vừa rồi của Dạ
đều là đang lo lắng cho mình, một cảm giác không nói được thành lời cứ
như vậy mà đầy tràn trong trái tim của nàng.
"Dạ, ta không sao, chuyện cũng không có gì, như vậy rất bình thường, về
sau mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như vậy......"
Lỗ Đạt Mã ôm cái đầu lông mềm như nhung của Dạ mà nhẹ nhàng trấn
an hắn.
Trải qua một trận nháo loạn mới vừa rồi, hình như bụng cũng không còn
đau lợi hại như vậy nữa.
Lại nói Dạ, tại sao hắn lại đột nhiên luống cuống như thế.
Giống như mỗi sáng sớm thường ngày, Dạ đi bắt con mồi trở về, lại
không thấy Lỗ Đạt Mã chờ đợi ở dưới vách núi. Kể từ khi có thang dây, Lỗ
Đạt Mã cũng sẽ tự mình leo xuống, đốt xong đống lửa chờ hắn trở về.
Mà hôm nay, hắn lột da con mồi xong rồi, dọn dẹp sạch sẽ nội tạng, chất
xong đống củi, cũng chưa thấy Lỗ Đạt Mã xuống. Hắn cảm thấy kỳ quái
liền đi lên nhìn xem thế nào, ai ngờ vừa mới tới dưới vách núi còn chưa leo
lên đã ngửi được một mùi máu tươi từ phía trên lướt nhẹ xuống, chui vào
trong khứu giác nhạy cảm của hắn.
Một ý niệm thoáng qua trong đầu Dạ: Lỗ Đạt Mã đã xảy ra chuyện!
Thậm chí có dã thú dám ở địa bàn của hắn tổn thương đồng bạn của hắn,