KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 290

"Dạ! Ta không sao, ta thật sự không có việc gì, đó là khói, chỉ có chút đó,

không có lửa!"

Chỉ là, giống như Dạ không hề nghe thấy, đợi đến khi kiểm tra xong, xác

định Lỗ Đạt Mã không có một chút thương tổn nào, mới dừng loay hoay
lại. Lại một tay kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, chặt đến nỗi
Lỗ Đạt Mã cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp bị ghìm gãy rồi.

"Dạ! Tắt thở, mau buông tay, ta muốn tắt thở! Xương muốn gãy!"

Lỗ Đạt Mã mất sức mới nâng được tay lên bị hắn khóa ở bên người, bấm

sau lưng của hắn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thằng nhãi này có
phải không biết mình có bao nhiêu khí lực hay không hả, thật sự bị siết quá
chặt rồi, nàng muốn vỗ hắn cũng tốn sức.

Chỉ là, bấm hắn cũng giống như gãi ngứa cho hắn, cái người này không

có chút phản ứng đau nào, ngược lại đổi lấy một câu của hắn: "Đạt Mã,
không ngoan!"

Ặc...... Ta cũng sắp bị ngươi ghìm chết rồi, bấm ngươi một cái thì sao,

còn không ngoan, Lỗ Đạt Mã muốn cào tường.

Mà câu kế tiếp của hắn làm Lỗ Đạt Mã tỉnh ngộ.

"Không rời đi!"

Nghe ba chữ này Lỗ Đạt Mã sững sờ, bây giờ Dạ còn chưa thể dùng Hán

ngữ hoàn chỉnh biểu đạt ý tứ của mình, nhưng mà Lỗ Đạt Mã có thể hiểu.

Không rời đi!

Không được cách ta quá xa, đừng để cho ta không tìm được ngươi!

Đôi mắt Lỗ Đạt Mã lập tức đỏ lên. Nàng tự hỏi, ở trong tai nạn thình lình

xảy ra, có ai không nghĩ tới phải chạy trốn bảo vệ tánh mạng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.