Nước lũ tràn lan thành như vậy, Dạ đã không cách nào đi ra ngoài săn
bắt. Kể từ khi không thể đi ra ngoài săn thú, hắn cũng lại nhịn ăn, mỗi ngày
trừ ngủ chính là ngủ, thỉnh thoảng đứng lên uống chút nước. Toàn bộ thức
ăn còn thừa lại hắn đều để dành cho Lỗ Đạt Mã.
Trước đó một hồi "ăn uống quá độ" để tích lũy chút mỡ chịu không được
mấy ngày tiêu hao. Nhìn hắn nhanh chóng gầy gò, Lỗ Đạt Mã cực kỳ đau
lòng.
Nàng chia cả thịt và cá không còn bao nhiêu làm thành nhiều phần, mỗi
ngày lấy ra một chút cùng với khoai tây nàng tích trữ nấu chung thành một
nồi cháo. Có nước canh vẫn rất có cảm giác no bụng.
Mỗi ngày đến khi nấu cháo xong, nàng đều sẽ cưỡng chế kéo Dạ đứng
dậy, để cho hắn ăn. Lúc mới bắt đầu Dạ còn không có phòng bị, Lỗ Đạt Mã
còn có thể đút vào đi hai muỗng, sau đó lại có kinh nghiệm, hắn liền cắn
chặt hàm răng, không tiếp tục để Lỗ Đạt Mã được như ý.
Cái muỗng và chén không vào được, Lỗ Đạt Mã hạ quyết tâm —— dùng
miệng!
Cũng không phải là chưa tùng có dùng miệng cắn qua cái miệng của hắn,
cái gì dè dặt với không rụt rè, xấu hổ với không biết thẹn thùng, vệ sinh hay
không vệ sinh, cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nàng đè Dạ xuống
đất, cưỡi bên hông của hắn, giữ đầu của hắn, ngậm một hớp cháo, cạy cái
miệng của hắn ra, toàn bộ mớm vào.
Có lẽ Dạ không nghĩ tới, Lỗ Đạt Mã sẽ có "hành động kinh người" như
thế, ngây ngốc mặc cho Lỗ Đạt Mã đút hắn ăn một chén to.
Lỗ Đạt Mã cũng không nghĩ tới Dạ sẽ "nhu thuận" như thế, cái này làm
cho nàng hết sức có cảm giác thành công, xoay người lại đi bới thêm một
chén nữa chuẩn bị tiếp tục. Diendanlequydon~ChieuNinh Rồi trở về lần
nữa, cũng có chút sững sờ, nam nhân tuấn mị yêu nghiệt, qua trong giây lát