liền thành một con Tiểu Báo màu đen, nửa nằm ở đó, một đôi con ngươi
màu tím tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn nàng, giống như đề phòng
cướp.
Lỗ Đạt Mã có chút sững sờ, nàng ngó ngó lông mềm như nhung của Dạ,
lại nhìn một chút cái chén trong tay, cái bộ dáng này gọi thì kêu nàng đút
như thế nào đây? Đẩy miệng ra rót vào trong? Đừng nói giỡn. Đến bịt
miệng?
Ặc......
Cái này không phải nói nàng sợ bộ dạng biến thành Tiểu Báo của Dạ,
căn bản đó là không thể, bây giờ Dạ ở trong mắt nàng chính là Tiểu Hắc
khổng lồ mà thôi. Người này thay đổi thành con báo há miệng có thể ngậm
đầu của nàng trong miệng, đối với miệng anh đào nhỏ của nàng như vậy,
thật sự muốn chận miệng, quá khó khăn phải hay không.
Lỗ Đạt Mã ôm chén gỗ to đặt mông ngồi ở bên cạnh Dạ, một đôi mắt
đẹp tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn. Tại sao để cho hắn ăn một bữa cơm
còn lao lực hơn dỗ đứa bé! Còn phải đấu trí đấu dũng.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật lâu, nàng cảm thấy truyền lại đời sau mới đúng
là tinh hoa, Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, tiểu nữ nhân tiêu biểu các
đời trước tổng kết ra được "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" mình có thể thử
một chút —— khóc!
Lỗ Đạt Mã ngồi ở đó bắt đầu ủ cảm xúc, nhớ lại đủ loại ở thế giới cũ của
nàng, nhớ phụ mẫu và người nhà nàng, bằng hữu, ngược lại lại nghĩ đến
mình không giải thích được mà xuyên qua: Đại Thảo Nguyên xa lạ nguy cơ
tứ phía, bản thân không có vật dư thừa, ma bệnh Dạ bất tỉnh nhân sự......
Lỗ Đạt Mã đột nhiên cảm thấy ông trời đối với nàng sao mà bất công,
thời điểm người khác ngồi ở trong nhà có máy điều hòa không khí chơi
máy vi tính, bản thân mình thì xui xẻo ở cái địa phương chim không ị phân