không phải phí đầu óc nghĩ tên. Mình thật là quá thông minh, thật đáng
khen ngợi!
Thời điểm mỗi lần Nhị hàng xóm tới trao đổi thức ăn ngon, đều sẽ để
xuống thịt tươi mang tới, sau đó lùi về sau mấy bước, giữ vững khoảng
cách nhất định, chờ đợi Dạ hoặc là Lỗ Đạt Mã tới đặt thức ăn nấu chín
xuống, lại lấy thịt tươi hắn mang tới đi. Trong thời gian này, trên mặt của
hắn bình thường không có vẻ mặt gì. Dĩ nhiên, mỗi lần hắn xuất hiện phần
lớn là hình thái Tiểu Báo, cho dù là Lỗ Đạt Mã muốn nhìn cũng nhìn không
ra là nét mặt gì. Ngược lại là đôi mắt màu vàng óng kia, thường sẽ khóa
chặt ở trên người bọn họ, xa xa nhìn chăm chú vào xem bọn họ đang làm
gì. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đối với phương thức sống của bọn họ, nhị hàng
xóm hẳn là tò mò.
Thật ra thì nhị hàng xóm đối với cuộc sống của nàng và Dạ không riêng
gì tò mò, trong lòng còn có chút hướng tới.
Những ngày dưỡng thương ở chung một chỗ cùng bọn họ, khiến nhị
hàng xóm cảm thấy trong lòng ấm áp, như có thứ gì đó đang nảy mầm. Khi
thương thế của hắn tốt lên rồi rời đi, đều sẽ nghĩ, nếu như hắn cũng có thể
tìm được một giống cái giống như Lỗ Đạt Mã, tạo thành một cuộc sống có
hình thức như thế vậy thì cảm giác cũng thật không tệ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã chỉ có một, còn để cho Dạ tốt số nhặt được.
Không biết nếu như Dạ rõ ràng ý tưởng của nhị hàng xóm, có phải cũng
kêu hắn đến trên thảo nguyên nằm chờ hay không, chờ từ trên trời lại rơi
xuống một người nện vào hắn.
Bởi vì hướng tới loại phương thức sinh hoạt của Lỗ Đạt mã và Dạ, cho
nên, nhị hàng xóm dọn đến bên cạnh nhà bọn họ, thời điểm không có
chuyện gì làm, thì sẽ đứng xa xa nhìn từng hành động kỳ quái của bọn họ,
cũng thật thú vị.