KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 114

Thiếu niên mày rậm quay đầu nhìn lại. Trong mưa gió, thành Trường

Lăng chỉ còn lại hình dáng bức tường mờ mờ ảo ảo, ngay cả những vọng
gác cao lớn cũng hết sức nhạt nhòa, nhưng hắn vẫn sợ từ trong màn mưa
mờ ảo đó đột nhiên có vô số chiến xa ầm ầm xông ra, có những người tu
hành vô cùng lợi hại nhảy tới cho hắn ăn vài nhát kiếm.

- Đây là miếng thịt thơm phức ư? Sao chẳng giống chút nào vậy? – Hắn

thì thào tự nhủ, làm gì có thứ gì ngon lành, toàn là nguy hiểm chết người
như chơi, thiếu niên mày rậm vẫn cho rằng đường phố chật hẹp, tiệm rèn
nhỏ bé ngày xưa đáng yêu hơn nhiều. Nếu có thể lựa chọn, hắn tin cả đời
mình sẽ không bao giờ bước vào tòa thành to lớn nhưng chứa đầy thứ đáng
sợ này.

Triệu Tứ tiên sinh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói:

- Ba nước Sở, Tề, Yên lúc nào chẳng ngó Trường Lăng như hồ rình mồi,

nhưng từ khi ở Trường Bình ta đã nhận ra bọn chúng vốn chẳng khác gì
nhau, đều là loại muốn cướp miếng mồi từ miệng kẻ khác, mà hễ chia chác
không đều là rục rịch cắn nhau ngay. Những kẻ đã rơi vào thế yếu như
chúng ta nếu ngu xuẩn hợp tác với chúng nhất định sẽ bị nuốt sống đến
mẩu xương cuối cùng.

Thiếu niên mày rậm chợt nhìn gã bằng ánh mắt khác lạ:

- Ngươi đang có điều gì đó bất bình thường thì phải, mới gặp đại tiểu thư

họ Thương có một lần mà cách trò chuyện đã giống nàng ta như lột rồi,
nghe nhẹ nhàng mềm mỏng khiến ta dựng tóc gáy.

- Thế à?

Triệu Tứ tiên sinh ngớ người, gã nghĩ lại thì quả thật giọng điệu có hơi

mềm mỏng chậm rãi so với bình thường, mà khi bị người khác nói toẹt ra
cũng không nổi nóng như mọi khi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.