"Thì ra ngươi chính là hoàng tử Phù Tô được Nguyên Vũ Hoàng Đế và
Hoàng Hậu thương yêu nhất."
Lão cười dữ tợn: "Ngươi ra lệnh cho ta không được làm như vậy?"
Phù Tô uy nghiêm nhìn Chu gia lão tổ: "Chẳng lẽ Chu gia không muốn
còn tồn tại ở Trường Lăng?"
"Chu gia chính là ta, ta chính là Chu gia, nếu ta ngã, Chu gia còn có thể
sống ở Trường Lăng sao?"
Chu gia lão tổ giễu cợt: "Đồ con nít, ta cần mạng của các ngươi để đổi
lấy mạng của ta, ngươi nghĩ ta sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi không?"
"Mà ta cũng không cần phải sốt ruột."
Chu gia lão tổ hầu như không thể cử động được nữa, nhưng có một luồng
khí tức từ người lão đang không ngừng tỏa ra, lão nhìn lại sau lưng, vẻ mặt
đầy cảm thông, giọng nói đầy châm chọc: "Con trai à, ngươi đã bị người
vứt bỏ rồi."
"Ngươi!" mặt Phù Tô trắng bệch, hắn cực kỳ phẫn nộ, nhưng không biết
phải nói gì, chỉ theo bản năng quát lên: "Lớn mật!"
"Nếu đã biết thân phận của ngươi, ta càng không thể tha cho ngươi
được." Chu gia lão tổ nghiêm nghị: "Hôm nay ta hại tính mạng bạn tốt của
ngươi, nếu để cho ngươi sống sót, sau này ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho
ta, nhưng yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu, dù sao ta cũng có thể
lợi dụng ngươi, để Nguyên Vũ Hoàng Đế và Trịnh Tụ kia sợ ném chuột
phải sợ vỡ bình."
Phù Tô không ngờ kết quả trở thành như vậy, mặt hắn tái nhợt quay sang
nhìn Đinh Ninh, trong mắt đầy đau thương và áy náy.