KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 1714

"Nếu như bây giờ phái quân đi bảo vệ phủ phủ Ly Lăng Quân có lẽ còn

kịp. Nếu không, ngày hôm nay phủ Ly Lăng Quân sẽ hoàn toàn biến mất
khỏi Trường Lăng." Lâm Chử Tửu tiếp tục nhẩn nha nói: "Cho dù Nguyên
Vũ giành được thắng lợi tại Lộc sơn huy hoàng đến mấy đi nữa, nhưng phủ
Sở chất tử vẫn không thể cứ muốn là có thể phá huỷ. Minh ước vừa mới
định ra xong, đương nhiên phải cho ba triều kia cơ hội ngẩng mặt lên
được."

Đôi mắt híp thành một đường chỉ, Thân Huyền gằn giọng hỏi: "Ai dám

phá huỷ phủ Ly Lăng Quân vào lúc này?"

Lâm Chử Tửu khẽ cựa người, liếc Thân Huyền một cái rồi nói: "Đối với

hầu hết người dân Trường Lăng, quận Dương Sơn không chỉ mang ý nghĩa
cúi đầu chịu nhục, mà còn cả thù hận thấu xương. Chắc ngươi không thể
nào quên, phần lớn quân nhân Đại Tần chết trận trong trận đại chiến đó là
người Trường Lăng hoặc Quan Trung đấy chứ."

"Thắng lợi đi kèm với xả hận."

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Chử Tửu nói tiếp bằng giọng nói mang

âm hưởng trêu tức: "Tại thời điểm cảm giác mình chưa chắc đã mạnh bằng
đối thủ, cho dù là xả hận cũng sẽ kìm chế. Nhưng đến khi cảm thấy đối thủ
đã bị đánh bại, việc xả hận thông thường sẽ luôn vượt ra khỏi tầm khống
chế."

Thân Huyền càng ngẫm nghĩ ý nghĩa trong câu nói này, lưng càng lúc

càng lạnh buốt. Nhưng lão ta vẫn lắc đầu, "Việc này không liên quan đến
chức trách của ta."

"Sao lại không liên quan?"

Giọng nói của Lâm Chử Tửu chợt mang đầy âm hưởng trêu tức: "Ngay

từ đầu ngươi đã bị ta dẫn dắt lối suy nghĩ. . . Ngươi chỉ thụ động đi theo.
Nghe ta nói phủ Ly Lăng Quân sẽ bị phá huỷ, ngươi lại không hề nghĩ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.