Mọi người cúi đầu, run rẩy.
Bà ta chậm rãi quay lại, nhìn cung nữ kia: "Dù kẻ đứng sau lưng ngươi là
ai, chẳng lẽ ngươi tưởng làm như vậy, là có thể thay đổi được cái gì hay
sao?"
Cả Bảo Hòa điện chìm trong tĩnh mịch.
Bà ta khẽ lắc đầu: "Dù chỉ một chút xíu, cũng không thay đổi được."
Cung nữ kính cẩn, áy náy nói: "Thần xin lỗi."
Cô nói tiếp, rất nhỏ: "Nhưng thần vẫn phải nói."
Cô cười ảm đạm: "Tội tỳ đáng chết."
"Phốc" một tiếng, không thấy cô làm bất kỳ động tác nào, nhưng một
ngụm máu tươi đã phun ra khỏi miệng cô.
Phù Tô trợn to mắt nhìn, hắn cảm nhận được sinh cơ của người cung nữ
đã chấm dứt.
Hắn đứng ngay trước mặt người cung nữ, nên búng máu kia phun thẳng
lên trên áo hắn.
Nhưng một nguồn lực bỗng nhiên xuất hiện bên trong điện.
Nó bọc lấy không gian chung quanh người cung nữ.
Thời gian như hoàn toàn dừng lại.
Búng máu và thân thể cung nữ đều đứng im một cách tuyệt đối.
Trong nháy mắt sau đó, máu tươi và thân thể cung nữ. . . Tất cả quần áo,
huyết nhục, đều bị tan rã thành bụi bặm.