KIẾN - Trang 190

nó bền trong chừng mực người ta không lạm dụng quá mức. Lớp khăn lụa
đẹp tan thành từng lọn và mảng lượn xuống.
Con nhện cái đã nhảy ra khỏi mạng nhờ bám lấy cái dây bảo hiểm của
mình. Thoát khỏi vòng xích trắng, con kiến chúa kín đáo lê dưới đất, không
tài nào bay lên được.
Nhưng con nhện đầu óc đang ở nơi khác. Nó trèo lên một cành cây để làm
tổ cho con bằng tơ của mình, nó có thể đẻ trứng vào đó. Khi khoảng chục
con nhỏ nở ra, trước tiên chúng sẽ vội vã ăn thịt ngay mẹ mình. Ở loài nhện
là thế đấy, chúng không biết nói cảm ơn.

- Bilsheim!
Ông đưa ngay cái ống nghe ra xa, như là có con gì đó đốt. Đó là sếp của
ông… Solange Doumeng.
- Alô?
- Tôi đã ra lệnh cho anh nhưng anh vẫn chưa làm gì cả. Anh làm cái trò gì
thế? Anh đợi tất cả thành phố biến mất trong cái kho chứa đồ đó à? Tôi biết
thừa anh Bilsheim, anh chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi thôi! Thế nhưng tôi không
chấp nhận những kẻ lười biếng! Và tôi yêu cầu anh giải quyết vụ này trong
vòng bốn mươi tám tiếng!
- Nhưng, thưa chị…
- Không có “nhưng thưa chị”! Người của anh đã nhận chỉ thị của tôi, anh
chỉ việc xuống với họ sáng mai, mọi dụng cụ sẽ có tại chỗ. Vậy thì hãy
nhấc mông lên một chút, khốn kiếp!
Stress xâm chiếm người ông. Tay ông run run. Ông không phải là một
người tự do. Tại sao ông phải tuân lệnh? Để khỏi bị thất nghiệp, để không
bị loại khỏi xã hội. Ở đây và bây giờ, cách duy nhất của ông để tạo ra tự do
là hình dung mình là người vô gia cư, và ông còn chưa sẵn sàng cho kiểu
thử thách này. Nhu cầu cần mệnh lệnh và hòa nhập vào xã hội ở ông luôn
xung đột với mong muốn của ông là không phải chịu theo ý người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.