Kiên Nguyễn
Kiếp Con Lai
Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên
Chương 32
Một hàng dọc, theo thứ tự Cần cha, Cần con, Vân rồi tôi, chúng tôi tiến sâu
vào trong rừng, bỏ lại phía sau toán đàn bà và trẻ con. Xa trong bầu trời,
những tiếng sấm rền lên như tiếng kêu của cái bao tử đói. Những tia chớp
lóe lên rồi tắt ngấm biến những cành cây rừng, lùm bụi chung quanh chúng
tôi thành những hình thù ma quái như trong các truyện kinh dị. Cần cha
nắm chặt khẩu súng ngang thắt lưng. Chúng tôi bò sát bên nhau trên mặt
đất trơn như mỡ giống như những con sâu đất khổng lồ trong ánh nắng
chiều xanh mét rợn người.
Đột nhiên Cần cha dừng lại. Ông ta ra dấu cho chúng tôi nép sát xuống mặt
đất lầy lội. "Nằm yên tại chỗ, không đươc nhúc nhích." Ông ta thì thầm.
Từ chỗ núp, tôi thấy một người đang đốn cây cách chúng tôi chừng ba chục
thước. Không phải chỉ một người. Tôi nghe tiếng nhiều người khác lẫn
trong tiếng sấm và tiếng gió. Cần cha ra dấu cho chúng tôi bò lại gần hơn.
Ông ta thì thầm: "Như thế này. Tụi nó có tất cả 4 tên, hai tên đang ăn, tụi
mày không thấy được nhưng chúng ở phía sau cái cây kia. Còn hai tên nữa,
thấy không, Kiên, Vân?" Ông ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng hai người
thợ rừng đang đứng cách nhau chừng vài thước: Hai đứa mày thanh toán
hai tên đó được không? Hai cha con tao đứng đây canh chừng cho tụi mày.
Dùng tảng đá cở này, lẻn ra phía sau, đập cho chúng bất tỉnh. Nếu chúng có
thấy tụi mày cũng đừng lọ Tao sẽ đánh lạc hướng chúng lâu chừng nào hay
chừng đó rồi nhảy ra cứu tụi mày. Hiểu rõ chưa?"
Ông ta đưa cho tôi cục đá chỉ lớn hơn bàn tay tôi một chút. Vân tự chọn lấy
một cục, cùng cỡ với cục của tôi.
Tôi hỏi:
"Làm sao chúng tôi đến gần phía sau họ được trong khi họ đang quay mặt
về phía mình?" Nghĩ đến việc phải làm một người nào đó bị thương làm tôi
sợ hãi.