KIẾP CON LAI - Trang 193

"Trong số chúng ta đây, ai muốn ra đầu thú với bọn chó vàng?"
Một làn sóng bất bình dâng lên trong đám đông. Người ta nguyền rủa chiếc
tàu không chịu đến, đổ lỗi cho nhau, nhảy choi choi lên la hét với nhau.
Cần cha quơ tay bắt mọi người im lặng:
"Đừng ồn ào." Ông ta la lên. "Vẫn còn có một hy vọng."
Nhóm người đứng im lại nghe.
Cần cha tiếp tục:
"Vẫn còn một đường thoát. Chúng ta có súng, chúng ta có thể cướp chiếc
tàu của bọn thợ rừng để trốn đi. Ai muốn mạo hiểm, giơ tay lên."
"Bộ bọn thợ rừng đó không có súng sao?" Một bà hỏi. "Nếu chúng ta thua
thì sao?"
Cần cha nhún vai:
"Chúng ta không còn cách nào khác. Nếu chúng ta thua, tất cả đều chết,
nhưng nếu chúng ta ra đầu thú hoặc ngồi yên ở đây không làm gì cả thì rồi
tất cả cũng sẽ chết."
Tôi nhìn mặt dì Đặng để dò phản ứng, nhưng dì quay đi nơi khác. Tôi dứng
dậy. Mọi con mắt đều dồn về phía tôi. "Cháu không muốn ra đầu thú. Cũng
như mọi người, cháu bị kẹt ở đây là vì muốn đi tìm tự do, vậy thì hãy để
cho tự do dẫn đường chúng tạ"
Một người nào đó la lên phía sau tôi:
"Cháu nói đúng lắm. Chúng ta hãy chiến đấu để tìm đường thoát."
Có tiếng thút thít bất đồng ý giữa những người đàn bà, nhưng cuối cùng
hầu hết mọi người đều đồng ý là phải chiếm lấy chiếc tàu. Cần cha nhìn tôi
hỏi: "Cháu tên gì?"
"Kiên."
"Còn cháu?" Ông ta quay sang cậu trẻ mắt xếch đang đứng bên cạnh chị
dưới một gốc cây.
"Vân." Cậu ta đáp.
Cần cha tiếp:
"Hai cha con tôi sẽ tấn công đám thợ rừng từ phía sau. Hai cháu yểm trợ
được không?"
"Không được." Dì Đặng và chị của cậu trai cùng lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.