KIẾP CON LAI - Trang 192

dưới các lùm cây để tránh khỏi bị ướt. Hy vọng tàn lụi dần theo với thức
ăn. Bên dưới, mặt biển như một cái dĩa su sa khổng lồ màu xanh chao động
dưới những cơn gió rú.
*
Đến ngày thứ năm, từng nhóm người đàn bà chia nhau đi sâu vào trong
rừng tìm nấm và trái cây rừng trong khi hai người đàn ông đi bắt cá ở dòng
suối bên cạnh. Hòn đảo chẳng có gì có thể ăn được. Cải trời và dâu dại còm
cỏi là hai thứ rau duy nhất chúng tôi tìm thấy ở chung quanh đầm nước.
Mặc dù Cần cha đã khuyên can, chúng tôi vẫn cứ luột ăn và đêm đó mọi
người đều trúng độc. Sáng hôm sau, mưa lại kéo đến, chúng tôi đem quần
áo ra giặt cho sạch hết những vết bẩn đã mữa ra đêm quạ Dù rất đói, nhưng
sự việc xảy ra đêm rồi làm tất cả chúng tôi tởn, không dám đi tìm thức ăn
nữa. Trẻ con mút những viên kẹo cuối cùng, trong khi người lớn cố dỗ giấc
ngủ cho quên cơn đói.
Vào chiều ngày thứ sáu, dì Đặng kéo tôi đi sâu vào trong rừng, tránh xa
những người khác. Cho đến khi chúng tôi cách nhóm người hơn ba chục
thước, dì Đặng mới mở chiếc khăn choàng cho tôi coi. Ba quả trứng gà luột
hiện ra như một trò ảo thuật.
"Con ăn đị" Dì thì thầm. "Ăn cho thật nhanh đừng để họ thấy."
Không rời mắt ra khỏi mấy quả trứng, tôi hỏi dì:
"Dì lấy ở đâu ra vậy?"
"Dì để dành cho con." Dì trả lời.
Tôi nuốt nước miếng:
"Còn dì thì sao? Dì không đói sao?"
"Không, con." Dì mỉm cười lắc đầu. "Của con hết đó. Ăn nhanh lên."
*
Trong khi đó, tại chỗ ẩn trốn, Cần cha đang tụ họp mọi người bàn việc khẩn
cấp. Dì Đặng và tôi trở lại nhập chung vào với đám đông đang ngồi trên
mặt đất dơ bẩn. Ông ta đứng trên một tảng đá trước mặt chúng tôi, cắn môi
với vẻ bồn chồn. Trong sáu ngày qua, cũng như mọi người, ông ta xuống
cân nhiều, ngực nhô lên, xương sườn bày ra.
"Chúng ta hãy thương lượng tìm một phương cách khác." Ông ta hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.