KIẾP CON LAI - Trang 201

"Nhưng chúng ta không đi về hướng tây mà đi về hướng bắc. Ông chỉ huy
à, ông muốn chúng tôi đưa ông đi thì chúng tôi đưa ông đi. Và bây giờ
chúng ta hết xăng rồi. Ông có thể bỏ súng xuống hoặc bóp cò tùy ý. Nhưng
ông phải quyết định, trước khi tôi có quyết định của tôi"
Một vài người đàn bà sợ hãi van nài. Con nít bắt đầu khóc. Cần cha đứng
dậy. Cây súng trong tay ông ta hơi rung. "Im miệng lại." Ông ta la lên với
mọi người.
"Xin làm ơn bỏ súng xuống." Một bà thúc giục.
Không đếm xỉa gì đến những lời nài nỉ đó, Cần cha nói với người mặt sẹo:
"Dĩ nhiên là chúng ta có thể thương lượng vụ này. Tôi có một đề nghị."
"Tôi đang nghe đây."
"Hãy quăng tất cả vũ khí xuống biển, cây súng và rìu. Ông đưa chúng tôi
tới Nha Trang, chúng tôi sẽ trả công cho ông."
"Trả công? Bằng cái gì?"
"Nữ trang."
Ngươi mặt sẹo gật gù: "Nghe cũng được. Ông có cái gì đưa coi."
Cần cha nhìn thẳng trước mặt, một tay giữ súng, tay kia tháo chiếc đồng hô
đeo taỵ "Đây là chiếc đồng hồ Ô mê gạ Giá của nó cũng khá bộn tiền, tôi
trao đổi nó lấy mạng sống cho con trai tôi."
"Chạ" Cần con thì thầm. "Cha bỏ chiếc đồng hồ thật sao? Nó là quà tặng
của mẹ."
"Câm miệng." Ông ta nạt. Quay sang chúng tôi, ông ta ra lệnh: "Ai có gì thì
lấy ra. Cho ông ta thấy chúng ta có thiện chí."
Đam người vượt biển lục trong người lôi ra những tài sản cất giấu. Đồng
hồ, hột xoàn, giây chuyền vàng, vàng thỏi và bạc thỏi được mang ra xếp
đống dưới chân người thợ rừng. Người thợ rừng áo sọc đỏ quơ lấy nhét vào
túi.
Người mặt sẹo nói với Cần cha: "Tôi vẫn chưa đồng ý với đề nghị này. Dù
không có súng, các ông vẫn đông hơn chúng tôi. Chúng tôi không muốn
mạo hiểm."
"Vậy ông muốn sao?"
"Trao thằng vẩu cho chúng tôi giữ làm con tin." Ông ta chỉ vào Cần con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.