KIẾP CON LAI - Trang 92

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 13

"Em nào đọc cho cô nghe lời dạy của bác Hồ được không?" Cô giáo hỏi,
ngó quanh lớp học qua cặp mắt kính cận thị. Tóc cô uốn cong phủ xuống
che gần hết khuôn mặt, chỉ chừa cái chóp mũi bóng lưỡng và cặp môi mỏng
tô son đỏ. Da cô như có dầu và đầy những mụn đỏ. Cô ngồi thẳng lưng trên
chiếc ghế gỗ, mình mặc một bộ đồ rộng thùng thình. Tên cô được viết trên
chiếc bảng đen treo phía sau: Cô San. Đó là buổi học hè đầu tiên, nhưng
mặt trời đã nóng như thiêu, gần như muốn nướng cả lớp học.
Ngồi ở cuối lớp, tôi rụt rè đưa tay lên làm cho mấy cặp mắt đen quay lại
nhìn với vẻ lạ lùng. Tôi ngạc nhiên là hình như cả lớp không ai biết câu trả
lời.
"Em?" Cô giáo chỉ tôi. Lúc cô nhìn thẳng vào mặt tôi, tôi nhận ra là tròng
đen mắt cô chạy ngược lên nằm dưới mí trên, thành ra cái nhìn của cô trở
nên trống vắng lạnh lùng.
Tôi đứng dậy đọc lại bài thơ mà tôi đã được anh bộ đội dạy cho trên chuyến
xe về Nha Trang sau khi Sài Gòn sụp dổ:
Yêu tổ quốc, yêu xóm làng.
Làm học sinh gương mẫu, làm một công nhân tốt.
Hòa thuận với bạn bè. Tuân theo luật pháp.
Giữ gìn vệ sinh bản thân.
Khiêm tốn. Thành thật. Và quả cảm.
"Giỏi lắm!" Cô vỗ tay khen. Những giọt mồ hôi trán tôi nhiễu xuống mặt
bàn và tan nhanh vào mặt gỗ sần sùi. "Em tên gì?" Cô hỏi tôi.
Tôi chưa kịp trả lời thì một giọng nói vang lên "Con lai!" Cả lớp cười ầm ĩ.
"Im lặng." Cô ra lệnh rồi nhìn về hướng vừa phát ra câu nói: "Không được
nói những lời khiếm nhã như vậy với bạn học cùng lớp. Các em thật đáng
xấu hỗ."
Cúi nhìn những dấu ẩm trên mặt bàn do những giọt mồ hôi của mình để lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.