KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 227

ánh mắt của Thẩm Lăng, bất giác ông thấy lạnh cả sống lưng.

Đây là lần đầu tiên ông thấy Thẩm Lăng dùng ánh mắt này lườm mình.

Hôm nay Văn iện đã bàn bạc thành công một hợp đồng buôn bán lớn, lại có
thêm con đường kiếm tiền. Điều khiến ông không cam tâm chính là con cáo
già giáo sư Vương chẳng làm gì hết, lại có thể nghênh ngang lấy đi một nửa
số lợi nhuận đạt được.

Thẩm Lăng nói thẳng vào vấn đề “Mau nói cho em nghe, tối qua anh đã

đi đâu thế?”

“Tối hôm qua?” Văn Kiện lặng người đi rồi nói “Anh ngủ trong phòng,

sáng sớm tới công ty gặp khách hàng. Anh đi từ lúc còn sớm, anh còn thấy
em ngủ rất ngon nữa.”

“Ồ, em quả thực đã ngủ rất ngon.” Thẩm Lăng mỉm cười.
“Ha ha, hy vọng con chúng ta sớm chào đời.” Văn Kiện ngồi xuống cạnh

Thẩm Lăng.

“Hy vọng là như vậy. Được rồi, em cảm thấy hơi mệt, em đi ngủ đây.”

Thẩm Lăng đứng dậy đi vào trong phòng, lén gạt giọt nước mắt bên khóe
mắt đi.

Văn Kiện nằm trên sô pha, nghĩ ngợi về kế hoạch phát tài của mình.
Thẩm Lăng quay về phòng, vứt bình hoa mà mình yêu quý nhất xuống

đất. Văn Kiện đã không còn yêu bà như trước, ông chỉ quan tâm tới đứa
con trong bụng bà mà thôi. Bà lo rằng sau khi sinh đứa trẻ ra, Văn Kiện sẽ
chẳng thương tiếc mà đá bà ra ngoài đường, bà chỉ là công cụ sinh con cho
ông.

“Văn Kiện, nếu ông dám đá tôi, tôi nhất định sẽ báo thù ông.” Thẩm

Lăng nhẫn nhịn quá lâu rồi, từ khi bà nghi ngờ Văn Kiện lăng nhăng bên
ngoài, đã cảm thấy vô cùng phiền não, hơi một tí là nổi nóng vứt ném đồ
đạc.

Văn Kỳ thấy Vương Thành offline, cô cũng định thoát nick, đột nhiên lại

nhận được một tin nhắn, là của người có tên Cỗ máy thời gian gửi tới.

Cỗ máy thời gian nói “Hàng đã tới, xin hãy nghiệm thu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.