KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 231

Nhưng không phải Vương Thành vẫn còn một người mẹ tâm thần bất

thường sao? Anh ta nhẫn tâm vứt bỏ mẹ mình? Trừ phi chính là sợ tội bỏ
trốn?

Chu Thiên lên xe, đi tới dưới khu nhà Vương Thành, trên đường còn gọi

điện cho Văn Kỳ.

Lúc Văn Kỳ bước ra khỏi phòng, Văn Kiện đang nằm ngủ trên sô pha, cô

nhẹ nhàng mở cửa, có điều tiếng động khẽ đó đã khiến Văn Kiện tỉnh giấc.
Còn đang mơ màng, một khuôn mặt gầy guộc hiện lên, chẳng nhìn rõ được
dung nhan, chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh nhạt của hắn. Trong tiếng cười có
mang theo chút sắc sảo, lạnh lùng giống như thể oan hồn về đòi mạng. Hắn
cười thậm chí còn nhe răng giơ vuốt, máu tươi đỏ thắm chảy đầy mặt đất,
tiếng cười vang vọng không dứt.

Không! Văn Kiện hãi hùng, lăn xuống khỏi sô pha, trong tâm trí lại hiện

lên lỗi lầm vô tình của mười tám năm trước.

Là hắn! Là hắn! Là hắn!
Hắn đã chết rồi! Văn Kiện lẩm bẩm một mình, hắn đã chết rồi! Hắn đã

biến mất khỏi thế gian này từ lâu rồi. Thế nhưng, hắn giống như ma quỷ
không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của Văn Kiện.

Văn Kiện lồm cồm bò dậy, ngồi thượt trên ghế sô pha, hai mắt vô thần,

ông cảm thấy mạng sống của mình đã không thuộc về mình nữa, giống như
một cái xác không hồn, không nghe theo sự khống chế của bản thân.

Ông cố gắng dồn sức hít thở, nhưng chẳng thể nào có được chút không

khí trong lành. Khắp tâm trí chỉ là khuôn mặt người đó. Sắc mặt cực kỳ
đáng sợ, vui buồn bất chợt, biến hóa khôn lường.

Bỗng, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, lúc này ông ta mới hoàn toàn

định thần.

Ông nhớ lại người trẻ tuổi đã khiến ông sợ hãi mà ông gặp hai lần. Một

lần ở trước cổng trường đại học Thiên Nhai, khi ông đang nói chuyện cùng
con gái. Và một lần nữa là ở ngay dưới cửa nhà, ông thấy hắn đi lướt qua
xe mình, thậm chí còn nhìn ông mỉm cười kì quái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.