KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 247

Trong đầu Văn Kiện lại hiện lên một khuôn mặt, ban đầu lờ mờ sau cùng

bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng, là khuôn mặt của Vương Thành.

“Vương Thành là ai? Là con trai của bà?” Văn Kiện lại hỏi, ông hoàn

toàn không thể ngờ một bảo mẫu tầm thường lại chính là bà xã của tên
nghiện mười tám năm trước mà ông đã chọn làm thí nghiệm.

“Đúng! Bởi vì ông, tôi chưa từng dám đứng ra nhận nó. Có điều nó đã

biết ông hại chết Từ Á Long. Năm đó, nếu không phải vì con tiện nhân tên
Âu Dương Đình, Á Long đã không nghiện ngập, rồi trở thành vật thí
nghiệm của các ông. Ông có biết hay không, con tiện nhân đó đã bị tôi giết
chết.”

Văn Kiện bừng bừng sát khí, ông không thể để cho người khác biết

chuyện mười tám năm trước được, nếu không, tương lai ông ta chỉ còn là
chết chóc.

Ông ta đột nhiên rút chiếc búa nhỏ từ trong túi ra, đập về phía Lý Bích

Hoa. Lý Bích Hoa trách được, nhưng lại đụng phải góc bàn trà gần đó,
khiến ngón chân bật máu, cả người ngã xuống nền nhà.

“Hừm! Giờ chỉ còn mày cùng thằng con đáng chết của mày biết chuyện.

Tao sẽ giết mày trước, sau đó đến lượt thằng con của mày, rồi chuyện đó sẽ
chẳng còn ai biết nữa.” Văn Kiện giơ cây búa lên, dồn sức đập xuống,
nhắm chuẩn vào đầu Lý Bích Hoa, không biết đập bao nhiêu nhát, mặt Văn
Kiện đấy huyết dịch, thuận theo vầng trán của ông ta, tong tỏng chảy
xuống.

“Mày dám giết chết con trai tao? Mày dám uy hiếp tao?” Văn Kiện lại

đập thêm vài nhát nữa.

Máu của dì Lý và Thẩm Lăng hòa quyện với nhau, ông ta nhìn thi thể

của Thẩm Lăng, trong mắt chẳng có chút bi thương. Đối với ông ta mà nói,
phụ nữ chỉ cần có tiền, muốn ai mà chẳng được.

Lý Bích Hoa đã chết, trong linh hồn của bà đã khắc tội lỗi “phẫn nộ”.

Phẫn nộ đã che mờ đôi mắt bờ, để sau cùng phải trả giá bằng tính mạng của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.