KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 312

Văn Kỳ không trả lời, chỉ để lại cho Chu Thiên ấn tượng về một bóng

dáng cô đơn, lạc lõng, dần dần rời xa.

Chu Thiên nhìn theo bóng Văn Kỳ càng lúc càng xa. Bỗng di động của

anh vang lên, là Trịnh Tiểu Quân gọi tới.

“Anh đang ở đâu? Sao còn chưa tới? Anh nhanh nhẹn lên cho em đi.”
“Hả? Tại sao em còn vội vàng hơn anh thế?”
“Hừm, không nói với anh nữa, mau lên đấy.”
“Anh sẽ tới ngay.”
Chu Thiên bất giác than dài một tiếng, thế giới này thực sự là thay đổi

quá nhiều, những người liên quan tới vụ án tưởng chừng đơn giản này đều
là những người thân thiết ở quanh anh. Ngay đến người huynh đệ tín nhiệm
nhất ngày xưa cũng vì tiền mà trở thành tay sai cho kẻ xấu.

Chu Thiên đã tới trước của nhà Trịnh Tiểu Quân, nhấn chuông.
“Đội trưởng Chu, hiện nay anh oai quá rồi nhỉ! Dám để em phải ở đây

chờ anh, anh không thấy có lỗi sao? Thế này nhé, dù gì anh cũng đã đến
muộn, trước tiên vào đọ rượu với ba em đi.” Chu Thiên còn chưa kịp trả
lời, Trịnh Tiểu Quân đã đưa ra quyết định thay anh.

Trên bàn ăn xếp đầy những món mỹ vị, một đĩa cá xào thịt, một bát canh

hạt sen, một bát canh gà hầm nhân sâm, không khí tràn ngập mùi thức ăn
thơm phức.

“Tôi tiện tay làm vài món ăn gia đình, mau lại thử xem tay nghề của tôi

thế nào.” Trịnh Thiên mỉm cười lên tiếng.

“Ha ha, thật không ngờ cục trưởng Trịnh lại là người đàn ông của gia

đình.” Chu Thiên vui vẻ đáp.

“Ha ha, mẹ Tiểu Quân qua đời sớm, hàng ngày đều là tôi nấu cơm cả, ai

ngờ làm một mạch từ đó đến giờ. Tôi đang phiền muộn vì mình quá bận
rộn, may mà cậu đã tới. Tiểu Chu, sau này phải học nấu ăn đấy, nếu không,
cậu không làm con rể tôi được đâu.” Trịnh Thiên đặt món ăn sau cùng lênn
bàn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.