KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 120

Tôi là thành viên trẻ nhất trong nhóm điều trị. Các sinh viên y khoa thường

không biết nhiều về các loại thuốc điều trị như bác sĩ thực tập, bác sĩ nội trú, hoặc
bác sĩ chính, những người luôn vô cùng bận rộn với công việc của họ. Mặt khác,
sinh viên y khoa có nhiều thời gian hơn để dành cho bệnh nhân và gia đình. Nói
chung, sinh viên y khoa cũng ưu tiên nhiều hơn cho việc tìm hiểu bệnh nhân và
gia đình của bệnh nhân. Chúng tôi thường được chỉ định để nói chuyện với gia
đình hoặc truyền đạt thông điệp cho bệnh nhân.

Danny là bệnh nhân chính của tôi, và tôi rất thích cậu bé. Tôi dành nhiều giờ

ngồi bên cạnh giường, chơi trò chơi, đọc truyện hoặc chỉ đơn thuần là nói chuyện
với cậu bé. Tôi ngưỡng mộ sự can đảm của cậu bé. Tôi cũng dành thời gian với
bố mẹ cậu bé, thường là khi chúng tôi cùng ngồi trong phòng bệnh tối tăm và ảm
đạm của Danny. Chúng tôi còn cùng dùng bữa trong quán ăn tự phục vụ. Họ lo sợ
nhưng cũng được khích lệ bởi chuyển biến tốt của Danny.

Đột nhiên, bệnh tình của Danny chuyển biến xấu. Một sự cố nhiễm trùng

đường hô hấp nguy hiểm đã đánh bại hệ miễn dịch đang suy yếu của cậu bé.
Danny bị khó thở, đôi mắt sáng của cậu bé trở nên mờ đục và đờ dẫn. Tôi bị các
thành viên thâm niên hơn của đội y tế gạt sang một bên. Họ dùng kháng sinh rồi
lại ngưng, rồi lại đổi loại kháng sinh, nhưng vô ích. Danny dần yếu đi. Tôi ở bên
bố mẹ cậu bé, cảm thấy bất lực và kinh hoàng. Bệnh tật đã chiến thắng. Danny
qua đời.

Tôi đã quá đau buồn nên không thể dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ cậu

bé, ngoài một lời nói ngắn gọn và một cái ôm. Ở thời điểm đó tôi vô cùng đồng
cảm với nỗi đau của họ. Ba năm sau, khi con trai tôi qua đời tại bệnh viện, tôi
càng thấu hiểu họ nhiều hơn. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy mình phần nào
có trách nhiệm về cái chết của Danny, như thể lẽ ra tôi nên làm điều gì đó, bất cứ
điều gì, để ngăn chặn chuyện này lại.

“Thất bại” trong việc chữa trị là sự đả kích lớn đối với mọi bác sĩ. Tôi rất

hiểu nỗi tuyệt vọng của Thomas.

Các trường hợp chết vì tâm bệnh thì ít hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu không thể

giúp đỡ gì cho một bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng thì cảm
giác thất vọng và bất lực đó cũng không khác là bao.

Khi còn là trưởng khoa Tâm thân tại Mount Sinai, tôi đã điều trị cho một

phụ nữ xinh đẹp và tài năng khoảng chừng ba mươi tuổi. Một người phụ nữ thành
đạt vừa mới bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Dân dần cô mắc chứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.