KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 150

thành tựu ngẫu nhiên hơn là một bước tiến quan trọng. Cái tôi của một người
không nên bị thổi phồng chỉ vì năng lực tâm linh của họ tăng lên. Mục đích của
chúng ta là tìm hiểu về tình yêu và sự từ bi, lòng tốt và từ thiện, chứ không phải
là trở thành một nhà tâm linh nổi tiếng.

Ngay cả các bác sĩ trị liệu cũng có thể trở nên cực kỳ tâm linh, nếu họ cho

phép, trong khi làm việc với những bệnh nhân. Đôi khi tôi có thể thấy được
những dấu ấn tâm linh, tri thức trực giác, hoặc thậm chí là những dấu ấn hữu hình
liên quan đến bệnh nhân ngồi trên chiếc ghế thoải mái đối diện tôi.

Một vài năm trước, tôi trị liệu cho một người phụ nữ Do Thái trẻ, lúc đó cô

ấy đang cực kỳ chán nản. Cô cảm thấy lạc lõng, cảm thấy dường như gia đình
này không dành cho cô. Giữa hai lòng bàn tay tôi bỗng trở nên đau đớn khi tôi
nói chuyện với cô ấy, và tôi không thể hiểu tại sao. Tôi nhìn vào tay của chiếc
ghế da. Không có vết nứt trên da, không có cạnh sắc nhọn, không có lý do gì để
giải thích cho sự đau đớn này. Tuy nhiên, nó dần trở nên nghiêm trọng hơn, bắt
đầu ngứa và bỏng rát. Tôi nhìn vào bàn tay mình, không thấy dấu vết nào, không
một vết cắt nào, không một lý do nào cả.

Rồi một ý nghĩ xuất hiện đột ngột trong tâm trí tôi:
Cảm giác này giống như bị đóng đinh. Tôi quyết định hỏi cô ấy điều này có

nghĩa là gì. “Việc bị đóng đỉnh có ý nghĩa gì đối với cô? Cô có liên quan gì tới
Chúa Giêsu không?” Cô ấy chỉ nhìn tôi đầy vẻ chần chừ. Cô đã bí mật đi nhà thờ
từ khi lên tám tuổi. Cô chưa bao giờ nói với bố mẹ về cảm giác này, rằng cô thực
ra là người Công giáo.

Cảm giác trong tay tôi và sự kết nối mà chúng tôi đã tạo ra có thể giúp bệnh

nhân của tôi phá vỡ những rào cản trong cuộc sống của cô ấy, giúp cô ấy hiểu
rằng mình không điên, không kỳ quặc, rằng cảm xúc của cô ấy có cơ sở trong
thực tế. Cuối cùng, cô bắt đầu hiểu và được chữa lành. Dần dà, chúng tôi đã tìm
thấy một kiếp sống quá khứ đầy uy quyền mà cô đã trải qua ở Palestine hai nghìn
năm trước.

Chúng ta đều là nhà tâm linh, đều là guru. Chỉ có điều chúng ta đã quên mất.

Một bệnh nhân từng hỏi tôi về Sai Baba, một nhà sùng đạo vĩ đại ở Ấn Độ, rằng
phải chăng ông ấy là một biểu tượng, một hóa thân đầy linh thiêng, một thần linh
hạ phàm bằng xương bằng thịt?

“Tôi không biết, tôi trả lời, “nhưng theo ý nghĩa nào đó, không phải tất cả

chúng ta đều là thế sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.