KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 31

Khi chúng tôi nói chuyện với nhau trước khi hồi quy, tôi biết được rằng cô

vẫn còn đang đau buồn vì cái chết của mẹ và chồng mình. Mặc dù mẹ cô đã qua
đời nhiều năm trước, nhưng mối quan hệ của họ rất khăng khít, và Joan vẫn nhớ
bà ấy rất nhiều. Cái chết của chồng cô thì xảy ra gần đây hơn.

Joan khó nhọc ngồi xuống chiếc ghế sang trọng màu be. Các máy ghi hình

bắt đầu ghi lại một cảnh tượng lạ thường.

Chẳng bao lâu sau, Joan ngả mình xuống ghế, cằm cô tựa thoải mái trên

lòng bàn tay. Hơi thở chậm lại và cô đi sâu vào trạng thái thôi miên. “Tôi đã chìm
rất sâu”, về sau cô kể lại.

Quá trình hồi quy bắt đầu, và chúng tôi đã quay ngược thời gian. Điểm dừng

chân đầu tiên của cô là vào lúc bốn tuổi. Cô nhớ lại cảm giác căng thẳng khi
người bà đến thăm nhà. Joan có thể nhìn thấy chính mình một cách sống động.

“Tôi đang mặc một chiếc váy kẻ ca rô, mang giày kiểu Mary Jean và một

đôi vớ trắng”

Chúng tôi tìm về một khoảng thời gian xa hơn. Đó là năm 1835, và cô là

một phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc ở Anh.

“Tôi để tóc đen, trông cao ráo và mảnh mai”, cô quan sát. Cô có ba đứa con.
“Một trong số đó chắc chắn là mẹ tôi”, cô nói thêm. Joan nhận ra một trong

những đứa con của mình ở kiếp sống đó, một bé gái sáu tuổi, đã đầu thai thành
mẹ của mình ở kiếp sống hiện tại.

“Làm thế nào cô biết đó là bà ấy?” Tôi hỏi.
“Tôi biết chắc là thể”, cô trả lời dứt khoát. Sự nhận diện linh hồn thường

không thể miêu tả bằng lời. Trực giác và trái tim sẽ mách bảo. Joan Rivers biết
rằng bé gái đáng yêu này và mẹ cô là cùng một linh hồn.

Cô không nhận ra chồng của phụ nữ người Anh đó, một người cũng cao ráo

và mảnh khảnh, giống với người nào đó trong kiếp sống hiện tại của cô. “Anh ta
đội một chiếc mũ lông cừu”, cô mô tả chỉ tiết. Anh ta ăn mặc chỉnh tề. “Chúng tôi
đang tản bộ trong một công viên lớn với những khu vườn.”

Rồi Joan bắt đầu khóc và muốn rời khỏi đó. Một đứa con của cô đã chết.
“Đó là bà ấy!” Cô thốn thức, ý cô là cô con gái mà cô đã nhận ra là mẹ mình

trong kiếp sống hiện tại. “Thật khủng khiếp... Thật bi thảm!” Cô bé đã chết, và
chúng tôi rời khỏi chiều không gian và thời gian đó.

Chúng tôi trở về khoảng thời gian xa hơn nữa, đó là thế kỷ thứ mười tám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.