KIẾP NÀO TA CŨNG TÌM THẤY NHAU - Trang 30

“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô nói. “Tôi cảm thấy tự do hơn, và không

còn cảm thấy quá khó chịu trong bóng tối như trước nữa”

Elizabeth luôn cảm thấy không thoải mái trong bóng tối, và cô thường tránh

đi ra ngoài một mình vào ban đêm. Ở nhà, cô luôn phải để đèn sáng. Nhưng tuần
vừa rồi, triệu chứng này đã được cải thiện. Có một chuyện tôi chưa từng biết là
cô cũng cảm thấy không thoải mái và hơi lo lắng mỗi khi bơi lội, nhưng tuần vừa
qua cô đã có thể ngâm mình trong hồ bơi và bể sục tại khu chung cư phức hợp.
Mặc dù đây không phải là mối quan tâm chính của cô, nhưng Elizabeth cảm thấy
hài lòng khi những triệu chứng này thuyên giảm dần.

Rất nhiều nỗi sợ hãi của chúng ta đến từ quá khứ, chứ không phải tương lai.

Thường thì những điều chúng ta sợ nhất đều xảy ra trong thời thơ ấu hoặc tiền
kiếp. Bởi chúng ta đã quên hoặc chỉ nhớ một cách mơ hồ, nên chúng ta luôn lo sợ
rằng sang chấn đó có thể trở thành hiện thực trong tương lai.

Nhưng Elizabeth vẫn rất buồn rầu, và chúng tôi đã không tìm thấy mẹ cô

ngoại trừ trong một ký ức thời thơ ấu. Công cuộc tìm kiếm sẽ được tiếp tục.

Câu chuyện của Elizabeth khá ly kỳ. Câu chuyện của Pedro cũng tương tự.

Tuy nhiên, đây không phải là những câu chuyện quá đặc biệt. Nhiều bệnh nhân
của tôi đã phải chịu đựng những nỗi đau sâu sắc, những nỗi sợ hãi và ám ảnh,
hoặc các mối quan hệ gây ức chế hơn thế. Nhiều người tìm thấy những người
thân yêu đã khuất của mình trong chiều không gian và thời gian khác. Nhiều
người đã có thể chữa lành nỗi đau của mình khi nhớ về tiền kiếp và đạt đến trạng
thái linh hồn.

Tôi đã hồi quy cho một vài người nổi tiếng. Một số khác có vẻ là những

người bình thường với những câu chuyện ấn tượng. Những trải nghiệm của họ
phản ánh những hình mẫu phổ biến mà chúng ta có thể gặp trong hành trình tiến
đến ngã rẽ số phận của Elizabeth và Pedro.

Chúng ta đều đang đi trên cùng một con đường.
Vào tháng 11 năm 1992, tôi đã đến New York để thôi miên hồi quy cho Joan

Rivers, đây là một phần trong chương trình talk show trên truyền hình của cô.
Chúng tôi sắp xếp để ghi âm buổi thôi miên tại một phòng khách sạn chỉ vài ngày
trước khi chương trình được ghi âm trực tiếp. Joan đến muộn do bị Howard Stern
níu chân, anh ta là phát thanh viên, một khách mời trong chương trình ngày hôm
đó. Joan không hề cảm thấy thoải mái, cô vẫn còn nguyên lớp trang điểm, đeo
trang sức trên người và mặc chiếc áo len màu đỏ nhã nhặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.