“Bây giờ chúng ta sẽ trở lại tử cung, vào thời kỳ rụng trứng, ngay trước khi
cô chào đời. Bất cứ điều gì xuất hiện trong tâm trí cô đều tốt cả. Cứ để bản thân
trải nghiệm.”
Rồi tôi đếm ngược từ năm đến một, đưa cô chìm sâu hơn vào trạng thái thôi
miên. Elizabeth cảm thấy mình đang ở trong bụng mẹ. Ở đó ấm áp và an toàn, cô
có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ mình. Một giọt nước mắt rơi xuống từ
khóe mắt đang nhằm của cô.
Cô nhớ lại được cha mẹ đã mong chờ mình nhiều như thế nào, đặc biệt là
mẹ cô. Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và hoài niệm.
Elizabeth có thể cảm nhận sự ra đời của mình được chào đón bằng tình yêu
thương, và điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trải nghiệm của cô trong bụng mẹ không phải là bằng chứng khẳng định
rằng ký ức đó là chính xác, hoặc thực sự là một ký ức hoàn chỉnh. Nhưng với
Elizabeth, những xúc cảm ấy mạnh mẽ và mãnh liệt đến mức chân thật, điều này
khiến tâm trạng cô khá hơn.
Trong trạng thái thôi miên, một bệnh nhân của tôi nhớ rằng mình được sinh
ra trong một cặp sinh đôi. Em bé còn lại đã chết. Tuy nhiên, bệnh nhân này chưa
bao giờ được biết mình có một người chị em sinh đôi. Cha mẹ cô ấy chưa bao giờ
nói về người chị em đã chết khi mới được sinh ra này. Khi cô ấy nói với cha mẹ
về trải nghiệm của mình trong trạng thái thôi miên, họ đã xác nhận những gì cô
ấy hồi tưởng là chính xác tuyệt đối. Cô ấy thực sự có một người chị em sinh đôi.
Tuy nhiên, thường thì những ký ức từ trong bụng mẹ rất khó để xác nhận.
“Cô đã sẵn sàng để quay lại xa hơn chưa?” Tôi hỏi, hy vọng Elizabeth
không bị những cảm xúc mãnh liệt của chính mình làm cho sợ hãi.
“Vâng, cô trả lời bình tĩnh. “Tôi đã sẵn sàng”
“Tốt, tôi nói. “Bây giờ chúng ta sẽ thử xem liệu cô có thể nhớ bất cứ điều gì
trước khi sinh ra, dù ở trạng thái thần bí hay tâm linh, trong một không gian khác,
hoặc thậm chí trong kiếp trước. Bất cứ điều gì xuất hiện trong tâm trí cô đều tốt
cả. Đừng nhận xét. Đừng lo lắng. Chỉ cần trải nghiệm. Hãy để bản thân mình trải
nghiệm”
Tôi yêu cầu cô tưởng tượng bản thân đang bước vào thang máy và nhấn nút
trong khi tôi từ từ đếm ngược từ năm đến một. Thang máy di chuyển qua thời
gian và không gian, rồi cánh cửa mở ra khi tôi nói “một”. Tôi chỉ dẫn cô bước ra