KIẾP NÀY EM TỪNG CÓ ANH - Trang 147

Nếu tôi không có nhiều tình yêu đến thế, nhất định tôi đã không thể chịu
đựng nổi cô liêu.

Sáng hôm sau, Văn Lâm gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không kể chuyện

tối hôm qua cho anh nghe, chắc chắn anh sẽ không thích chuyện tôi thường
xuyên đi nhờ xe người khác về nhà, hơn nữa người đàn ông đó còn có ý
định bày tỏ tình cảm với tôi.

Một tối thứ tư đầu tháng Mười, Văn Lâm mua một con cua rất lớn tới.

“Em không biết làm cua đâu.”

“Ai bảo em làm chứ? Để anh làm em ăn, em cứ ngồi đó, không phải làm

gì cả.”

Rồi anh vui vẻ xách cua vào bếp rửa.

“Khoan đã...” Tôi gọi.

“Chuyện gì thế?”

“Phải mặc tạp dề đã chứ.”

Tôi cầm một chiếc tạp dề màu hồng có viền hoa đưa anh ấy.

Hồi mới chuyển đến đây tôi đã mua nó, và mặc đúng một lần.

“Chiếc tạp dề này không hợp với anh chút nào...” Anh không chịu mặc.

“Sợ gì chứ? Em muốn anh mặc.” Tôi cưỡng chế anh phải mặc.

Nhìn bộ dạng bị ép buộc mặc tạp dề của anh trông thật khổ sở, tôi không

nhịn nổi cười phá lên. Lần đầu tiên tôi trông thấy anh mặc tạp dề, một Văn
Lâm sau khi quấn tạp dề mới đích thực thuộc về cái nhà này.

“Tối nay anh không được cởi chiếc tạp dề này ra.” Tôi ôm anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.