KIẾP NGƯỜI - Trang 129

20.

Philip được lên lớp đệ lục, nhưng bây giờ chàng rất ghét học đường, và

một khi đã không còn hoài bão, chàng còn cần gì dù chàng xử sự tốt hay
xấu. Sáng ngủ dậy, lòng chàng chán chường vì lại phải qua một ngày nữa
sống khổ sai. Chàng chán ngấy phải làm những việc người ta sai bảo, và
những hạn chế đó làm chàng khó chịu. không phải vì chúng vô lý nhưng vì
đó là những giới hạn. Chàng thì khát khao tự do, chàng chán ngấy phải
nghe đi nhắc lại những điều đã thuộc, nghe lải nhải không ngừng về một
điều gì chàng đã hiểu từ lâu, vì một anh bạn ngu si đần độn.

Với ông Perkins người ta có thể làm việc hay không tùy thích. Ông ta

vừa hăm hở vừa lơ đễnh. Phòng học lớp đệ lục nằm ở một phần trong tu
viện cổ đã được sửa chữa lại. Phòng có một cửa sổ kiểu gô-tích. Philip vẽ
đi vẽ lại cái cửa sổ này, cố khuây khỏa, buồn chán và lắm lúc, chàng vẽ ra
bìa thêm một cái tháp lớn hay cái cổng dẫn vào các khoảng đất có tường
bao quanh. Chàng có khiếu về họa. Lúc còn son trẻ, bác gái Louisa đã vẽ
màu nước và có nhiều tập an-bom đầy những phác hoa về nhà thờ, về
những chiếc cầu xưa và những mái nhà tranh xinh đẹp. Các bức tranh này
thường được giới thiệu trong những buổi tiệc trà ở tòa cha sở. Có lần bà đã
cho Philip một hộp thuốc màu làm quà ngày lễ Giáng sinh, và chàng bắt
đầu vẽ phỏng theo tranh của bà. Chàng vẽ phỏng theo đẹp hơn không ai
ngờ và chẳng mấy chốc chàng tự vẽ lấy bức tranh nho nhỏ. Bà Carey
khuyến khích chàng khỏi nghịch ngợm và sau này những phác họa của
chàng có thể dùng được trong các cuộc bán hàng phúc thiện. Hai hay ba
bức phác họa đó đã được đóng khung và treo trong phòng ngủ của chàng.

Nhưng một hôm, vào lúc kết thúc buổi sáng, ông Perkins chặn chàng lại

khi chàng đang thơ thẩn ngoài lớp học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.